
Vô Thường và Vô Ngã trong Kinh Pháp Cú
Chính ảo mộng về một cái “ta” và những cái “của ta” đã đưa đến hận thù giữa các cá nhân, các đoàn thể, đưa tới thảm trạng chiến tranh giữa các quốc gia. Tất cả đều không có “ta”, đều “vô ngã”…
Chính ảo mộng về một cái “ta” và những cái “của ta” đã đưa đến hận thù giữa các cá nhân, các đoàn thể, đưa tới thảm trạng chiến tranh giữa các quốc gia. Tất cả đều không có “ta”, đều “vô ngã”…
Với giáo lý Luân Hồi, chúng ta hoan hỷ mà tin rằng chết rồi không thể mất hẳn. Nhưng nếu chúng ta không biết vun trồng cội phúc, không cố gắng sống một đời sống có đạo đức, thì đời sau, chúng ta sẽ sinh vào cảnh giới xấu xa đen tối. Giáo lý Luân Hồi làm cho chúng ta thêm lòng tự tín, tự thấy mình là chủ nhân của đời mình…
Thầy thấy hình bóng của con bên các em Thiếu Nữ, vì tâm nguyện của con muốn gần gũi lứa tuổi này để hướng dẫn, chăm sóc. Ước gì con có thần thông thị hiện bằng xương bằng thịt cầm tay để kết dây thân ái với các em, để hát câu “dù cách xa ngàn dặm nhưng gần, gan thép ta chia tay đừng buồn”…
Đức Phật dạy rằng không có gì tự nó là một “nhân dạng”, không có “con người” nào, không có người Thái nào, cũng không có người Tây Phương nào, mà chỉ có 4 thành phần – chỉ có thế! Chúng ta quả quyết là có một “con người”, một “nhân dạng” thế nhưng trên thực tế thì không có một thứ gì là như thế cả…
Tiền bạc và giàu sang chỉ mang lại cho con người một phần nào hạnh phúc, chứ không thể có hạnh phúc trọn vẹn. Không ai có thể ban phát cho chúng ta hạnh phúc, hạnh phúc đến từ trong tâm của chính chúng ta. Tâm bình an chính là nguồn hạnh phúc tuyệt vời nhất…
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này…
Đây là ba phạm trù nghĩa lý đặc trưng để bảo chứng nhận diện ra những lời dạy của đức Đạo Sư một cách chính xác mà không nhầm lẫn với những lời dạy bởi các giáo chủ của các ngoại đạo khác qua: “Các hành là vô thường, các pháp vô ngã, và Niết-bàn tịch tĩnh”…
Các con Anh tất bật chuẩn bị gọi xe để đưa Ba đi cấp cứu. Nhưng, tất cả đều đã muộn rồi, không kịp nữa rồi… Lan ơi!… Minh ơi!…Vũ ơi…!!! Trong lúc mọi người vội vã chuẩn bị thì… Anh đã… một mình lặng lẽ thanh thản ra đi!!!…
Phật, Chúa gì cũng hoan nghênh. Bà xã tôi vẫn thường đi chùa. Ngày xưa khi còn trong quân đội, đóng quân giữa núi rừng, mẹ tôi gởi cho mấy bộ kinh Phật, không có sách vở, báo chí, buồn mà đọc chơi. Không có tâm tu hành, nhưng đọc mãi, nó thấm vào trong tư tưởng lúc nào không hay. Bởi vậy, tôi có quan niệm rất rõ ràng về sự sống, cái chết…