Tấm lòng vàng tạc đá vẫn chưa mòn

0

Minh họa: Triệu Quốc Đạt – Triệu Thị Trinh


Bài thơ Sau đây của cụ Huỳnh Thúc Kháng viết năm 1908, trước khi ông bị Pháp đày ra Côn Đảo, từng được lưu truyền rộng rãi  ở miền Trung Việt Nam thời kỳ Pháp thuộc.

Bài thơ chúng tôi nhận được từ danlambaovn.blogspot.com do Huỳnh Thục Vy – một hậu duệ của cụ Huỳnh – chia sẻ.

Tấm lòng vàng tạc đá vẫn chưa mòn

 

Trăng trên trời có khi tròn khi khuyết,

Người ở đời đâu khỏi tiết gian nan.

Đấng trượng phu tuỳ ngộ nhi an,

Tố hoạn nạn hành hồ hoạn nạn.

Tiền lộ định tri thiên hữu nhãn,

Thâm tiêu do hứa mộng hoàn gia,

Bấy nhiêu năm cũng vẫn chưa già.

Nọ núi Ấn, này sông Đà,

Non sông ấy còn chờ ta thêu dệt.

Kìa tụ tán chẳng qua là tiểu biệt,

Ngựa Tái Ông hoạ phúc biết về đâu!

Một mai kia con tạo khéo cơ cầu,

Thảy bốn biển cũng trong vòng trời đất cả.

Ư bách niên trung tu hữu ngã,

Dẫu đến lúc núi sụp, biển lồi, trời nghiêng, đất ngả,

Tấm lòng vàng, tạc đá vẫn chưa mòn.

Trăng kia khuyết đó lại tròn!…

oOo

Vài nét về nhà Chí Sĩ Việt Nam Huỳnh Thúc Kháng:

Di ảnh cụ Huỳnh Thúc Kháng

Đầu thế kỷ XX, Cụ Huỳnh Thúc Kháng sau khi đỗ Hội Nguyên Tiến Sĩ khoa Giáp Thìn (1904) lúc chỉ mới 28 tuổi, mặc dù học giỏi đỗ cao, danh tiếng lừng lẫy nhưng đã không ra làm quan với triều đình bù nhìn nhà Nguyễn.

Trước cảnh đất nước nghèo khổ lầm than dưới ách bọn thực dân, cụ cùng các sĩ phu yêu nước khác phát động phong trào Duy Tân để mở mang dân trí, tăng cường sức mạnh cho đất nước. Cuộc vận động này xuất phát từ đất Quảng Nam năm 1905 rồi lan nhanh ra các tỉnh Trung Kỳ và sau đó phát triển đến các tỉnh Nam Kỳ và Bắc Kỳ.

Do ảnh hưởng ngày càng lớn của phong trào, năm 1908 cụ bị thực dân Pháp bắt đày đi Côn Đảo. Đến năm 1921 khi ra tù, cụ về làm chủ bút báo Tiếng Dân và Viện Trưởng Viện Dân Biểu Trung Kỳ…

Share.

Leave A Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.