Vu Lan Báo Hiếu
Mạ ơi, nhớ Mạ lòng son
Công ơn dưỡng dục khắc ghi trọn đời
Bao năm vắng Mạ nói lời
Vu Lan nhớ Mạ con thời lệ tuôn….
Mạ ơi, nhớ Mạ lòng son
Công ơn dưỡng dục khắc ghi trọn đời
Bao năm vắng Mạ nói lời
Vu Lan nhớ Mạ con thời lệ tuôn….
Khi thu về đêm nay trời se lạnh
Đốt nến tri ân, nghe nhói trong lòng
Tim thổn thức quanh ánh hồng ngọn nến
Nhã câu từ… run bần bật bờ môi.
Cố nén thôi… đừng vỡ oà tiếng khóc!
Trước điện tiền, nghe vọng tiếng ầu… ơ…
Chiều nay nhìn trang sách
từng trang thơm lời mẹ:
“Đừng giả dối,
học những gì chân thật nghe con;
đừng giả dối,
viết những gì chân thật con nghe”…
Hàng trăm ong lượn từng bầy
Vờn bên hoa thắm cánh bay nhịp nhàng,
Và hàng trăm bướm giăng hàng
Nhởn nhơ trên cỏ, rộn ràng trước hiên,
Nhưng thế gian, khắp mọi miền
Đời ta có một Mẹ hiền mà thôi….
101 Truyện Thiền (101 Zen Stories) là quyển sách do Thiền Sư Nyogen Senzaki tổng hợp năm 1919 gồm các truyện và công án thiền thời thế kỷ XIX, XX và bản dịch của Shasekishū (Sand and Pebbles), do Thiền Sư người Nhật là Mujū (無住 – Vô Trú) viết vào thế kỷ XIII…
…Mẹ là tặng phẩm mỹ miều
Trời cao ban phát với nhiều hồng ân.
Mẹ là tiên nữ giáng trần
Nữ hoàng lộng lẫy trong tầm mắt con,
Con yêu Mẹ, yêu thật lòng
Tình con dâng Mẹ mãi không phai tàn…
Nếu giữ được sự an trú trong từng giây phút của hiện tại trong khi đang làm bất cứ việc gì, dù là đang lặt rau hay rửa bát, thì thể dạng tâm linh tỉnh thức đó sẽ tạo được một lớp không gian tách mình ra khỏi mọi sự khó khăn…
Mong sao chớ hóa thành mây,
Lang thang mấy nẻo đường bay cuối trời.
Chỉ mơ hóa kiếp con người,
Ngả vào tay mẹ thuở ngày ấu thơ.
Lớn khôn biết tự bao giờ?
Cho tôi thắp nén hương hờ mộ cha…
Trong mắt cha mẹ, con cái mãi là con cái, cho dù các con có trưởng thành rồi, thì người làm cha làm mẹ mãi mãi không bao giờ buông được chúng. Con cái mãi mãi là khối thịt đỏ hỏn trong lòng cha mẹ, một báu vật trong tay cha mẹ. Chúng ta mãi mãi là nỗi bận tâm mà cha mẹ già không bao giờ buông bỏ được…
Khi người mẹ mất, cô về làm đám tang mẹ rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt. Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: Mẹ!… Mẹ ơi!…
Chính em mới là người đã dạy cho tôi biết rằng tôi đã có thể đổi khác đi. Tôi đã không biết cách dạy học cho tới khi được gặp em đó. Chính nhờ gặp em, tôi mới biết thế nào là “giáo dục”…
Anh nhìn đi! Đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô vò đầu trong một trạng thái vô cùng tức giận. Anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa hai bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra…