Đưa anh về chốn vô thường

Viết kính dâng Hương Linh người anh quá cố Phổ Minh – Trương Công Oai

Đúng mười ngày trước buổi biểu diễn văn nghệ mừng lễ Vu Lan mùa báo hiếu đêm 14 tháng tư PL 2557 của các em Oanh Vũ các đơn vị GĐPT khu vực Dalat. Anh nói với chị:

– Anh đi tái khám nếu không về kịp em ở nhà nhớ đi xem các em của mình trình diễn văn nghệ, khi anh về kể cho anh nghe em nhé.

– Không đâu, Anh phải về sớm để cùng em đi xem các em hát chứ.

Chị trả lời Anh khi tiễn Anh lên xe một mình về Saigon tái khám ở Bệnh Viện Ung Bướu (Lúc này Anh vẫn khỏe mạnh bình thường lắm, chỉ là đi tái khám thôi mà).

Trên đường trở về nhà, chị nhủ thầm: Chắc chắn rồi, em sẽ xem hết buổi diễn của các em để kể cho Anh nghe nếu Anh không kịp về. Chị đâu có ngờ đó là mong ước cuối cùng Anh muốn chị thực hiện, là lời trăn trối với chị, không phải là những lẽ thường tình khác trong cuộc sống, mà là nổi niềm trăn trở về những việc dỡ dang mà Anh ấp ủ thực hiện cho sự phát triển trường tồn của tổ chức GĐPT trên cương vị trách nhiệm của một người đứng đầu đơn vị GĐPT tỉnh Lâm Đồng. Chị đâu có thể ngờ rằng mình sẽ không còn có cơ hội để kể cho Anh nghe những nổi vui buồn của các em nữa!

Ngược dòng thời gian 3 năm về trước. Khoảng đầu năm 2010, một hôm Anh thấy một bên mắt của mình sưng lên một cách khác thường, nó làm Anh đau nhức khó chịu, đi khám ở Bệnh Viện Mắt Điện Biên Phủ, các bác sĩ phát hiện Anh bị một khối u trong mắt. Họ chuyển Anh sang Trung Tâm Ung Bướu Saigon. Tại đây, sau khi lấy mẫu làm sinh thiết cho kết quả khối u trong mắt của Anh là một khối u ác tính. Bác sĩ cho biết khối u ác tính này của Anh sẽ khỏi hẳn, Anh sẽ trở lại bình thường với phương pháp vào thuốc hóa trị lần lượt 6 phác đồ, mỗi phác đồ điều trị gồm 4 lần vào thuốc, mỗi lần vào thuốc cách nhau 21 ngày. Phác đồ thứ nhất cách phác đồ thứ hai là 2 năm.

Vậy là đúng theo quy trình trên Anh được các bác sĩ Trung Tâm Ung Bướu điều trị phác đồ đầu tiên. Sau tết Quý Tỵ 1 tháng Anh lại quay trở lại Trung Tâm Ung Bướu điều trị theo phác đồ 2. Mỗi lần từ Đà Lạt về Sài Gòn điều trị bệnh Anh đều được Minh là người con trai lớn đưa đi và chăm sóc chu đáo cho Ba.( Anh có 3 người con, 1gái 2 trai. Minh là con trai lớn, Vũ là con út đều có gia đình riêng sống và làm việc tại Sài gòn. Lan là con gái duy nhất cùng chồng định cư tại California, Hoa Kỳ. Lan thường xuyên liên lạc, trao đổi tâm sự với Ba về mọi vấn đề trong cuộc sống, về Phật pháp…) Nhưng đến lần vào thuốc thứ tư, lần vào thuốc cuối cùng của phác đồ 2. Anh cảm thấy sức khỏe mình rất tốt nên quyết đi không cho Minh đi cùng. Thật ra trong suốt quá trình điều trị bệnh Anh không nhất thiết phải nằm bệnh viện vì thời gian một lần vào thuốc chỉ mất ba mươi phút mà thôi.

Quyết định này của Anh có thể nói là sự khởi đầu cho một định mệnh. Vì lần vào thuốc này không hiểu sao giữa thời gian vào thuốc kim tiêm bị trật ra khỏi ven, thuốc hóa trị không truyền vào tĩnh mạch nữa mà truyền ra ngoài phần cơ tay của Anh gây phù cứng. Về đến nhà ở Đà Lạt, Anh được một thầy lang mách nước, chỉ là thuốc lan ra ngoài cơ gây “áp-xe” thôi không sao cả, chỉ cần giã lá hành tươi ngâm với rượu đắp vào một thời gian sau sẽ khỏi. Nhưng càng đắp vết thương càng đau nên ngày 11 tháng 08 năm 2013 (ngày mồng năm tháng bảy âm lịch) Chị quyết định để Anh về Sài gòn khám lại.

Ngày 12/8 Minh đưa anh đi khám, kết quả phần cơ tay của Anh bị hoại tử nặng. Vậy là hàng ngày Minh đưa Anh đến bệnh viện điều trị với kháng sinh liều cao, cho đến đúng ngày 20 tháng 8, nhận thấy vết viêm loét ở tay của Anh không những không thuyên giảm mà nguy cơ ngày càng nặng thêm. Các bác sĩ quyết định hội chẩn. 15 giờ cùng ngày Anh được y tá lấy mẫu tế bào làm sinh thiết, đến 17 giờ Anh được thông báo đã có kết quả hội chẩn và hẹn hôm sau sẽ tiến hành phẫu thuật cho Anh.

Taxi dừng trước cửa nhà, Anh tự mình mở cửa xe bước xuống, hai tay bắt ấn Tam Muội miệng liên tục niệm thầm Nam Mô A Di Đà Phật, khoan thai từng bước Anh vào nhà đến chân cầu thang thì chao người về một bên, lập tức Minh cùng một người cháu của Anh đở hai bên tay cho Anh chậm lên cầu thang về phòng. Đúng lúc này, bằng một linh cảm thiêng liêng của tình phụ tử. Lan cảm thấy bất an gọi về cho Ba, Anh nghe điện thoại:

– A lô!

Nhận ra giọng nói con gái yêu của mình Anh hỏi:

– Lan đó hả con.

Lan chưa kịp trả lời ba mình thì chỉ còn nghe bên tai lời tụng kinh bài Chú Đại Bi. Anh nói chuyện với con gái mình bằng bài Chú Đại Bi trong tỉnh thức. Hốt hoảng nghĩ Ba mình mê sảng, chắc là bệnh Ba nặng lắm rồi, ngay lập tức Lan tắt máy, và điện thoại cho các em yêu cầu đưa Ba đi cấp cứu gấp. Lúc này đồng hồ chỉ 19 giờ 5 phút,

Sau khi Lan tắt máy thì điện thoại của Anh đổ chuông, lại một cuộc điện thoại nhưng là cuộc gọi từ Bảo Lộc gọi về hỏi thăm sức khỏe của Anh. Anh nói chuyện điện thoại nhưng đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng “Nam Mô A Di Đà Phật”.

Các con Anh tất bật chuẩn bị gọi xe để đưa Ba đi cấp cứu. Nhưng, tất cả đều đã muộn rồi, không kịp nữa rồi… Lan ơi!… Minh ơi!…Vũ ơi…!!! Trong lúc mọi người vội vã chuẩn bị thì… Anh đã… một mình lặng lẽ thanh thản ra đi!!!

Đến hôm nay, lúc này đây, ngồi bên linh cữu Anh, ghi chép lại sự việc tôi vẫn không thể tin đó là sự thật. Toàn thể Gia Đình Áo Lam, Chị, Lan, Minh, Vũ cùng gia đình thân tộc, bạn bè, học trò của Anh… tất cả đều một tâm trạng ấy ngỡ ngàng đến thẩn thờ, một mất mát quá lớn! Mọi người không thể lý giải được nguyên nhân vì sao? Vì sao nữa chừng vào thuốc lại bị trật ven? Vì sao y tá không phát hiện sớm để xử lý sớm cho Anh? Vì sao Anh bắt Minh phải ở nhà để không có người chăm sóc phát hiện sớm sự biến này cho Anh? Vì sao lại xuất hiện việc mách nước của ông thầy lang kia? Vì sao???

Anh ơi! Tin biến của Anh bay về Đà Lạt trước giờ khai mạc buổi diễn văn nghệ cúng dường Chư Phật, Chư Tăng, Chư Ni nhân mùa Vu Lan báo hiếu Tứ Ân. Đau đớn lắm Anh ơi! Nhưng các em của Anh vẫn hát, hát trong tiếng nấc nghẹn ngào, hát thật hay. Các em dùng lời ca tiếng hát của mình để kính thành tiễn Anh về nơi đất Phật, Anh nhé! Anh hãy yên lòng, chúng em nguyện sẽ noi gương Anh vững bước Tinh Tấn trên con đường tu học của mình.

Anh ra đi vào ngày 20.8.2013, đúng vào ngày Pháp Nạn Phật Giáo Việt Nam cách đây 50 năm, 20.8.1963.

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật.

MINH KIỆT

*** Các hình ảnh trong bài ghi lại việc chuyển di thể Anh từ bệnh viện tại nơi Sài Gòn xa xôi về với gia cư cùng quyến thuộc Anh ở Đà Lạt.

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.