Góc đường râm mát với hàng cây cổ thụ sừng sững cạnh nhà thờ Chánh Tòa – Mỹ Tho sẽ rất đỗi đời thường, nếu không có tình yêu kỳ lạ của bà lão 75 tuổi đã nuôi 7 đứa con và đàn con “đặc biệt” của mình bằng những ngày dầm mưa dãi nắng bán từng tấm vé số cho người qua đường.
21 năm bán vé số nuôi… đàn chim sẻ
Lạc giữa cảnh phố sá tấp nập xe cộ, một bức tranh cổ tích ở thế kỷ 21 được vẽ bằng dáng lưng còng của bà lão bán vé số rải từng nắm gạo cho đàn chim sẻ ăn đẹp lung linh lạ thường. 21 năm qua, bà Sao đã chia sẻ ngọt bùi từng hạt gạo của gia đình mình với đàn chim sẻ. Mấy ai tin bà Phạm Thị Sao đã phải bươn chải mưa nắng kiếm vài đồng tiền còm cõi vừa để nuôi 7 đứa con và một đàn chim hơn trăm con. Bà yêu chúng như những đứa con nhỏ, thấy chúng đói, vòi ăn, bà cũng đau lòng như chứng kiến đàn con thơ mình đòi ăn năm nào.
Bà từng khóc van người ta đừng bắt chúng về làm món nhậu bán cho các nhà hàng trên địa bàn thành phố Mỹ Tho. Không vụ lợi, chỉ có tình thương yêu động vật, thiên nhiên, thúc giục bà làm chuyện xưa nay hiếm có là tình nguyện mua gạo lức (thứ gạo mà đến cả bà cũng chưa dám mua về nấu ăn) để nuôi đàn chim sẻ hoang. Con gái bà Sao, chị Võ Thị Ánh Lan (sinh năm 1968, cư trú tỉnh Tiền Giang) chia sẻ: “Duyên số đưa đẩy má tôi thành vợ lẽ, ba tôi sống với vợ lớn ở Long Xuyên, lâu lâu mới lên thăm má con tôi và cho ít tiền. 7 đứa con lần lượt ra đời, một tay má tôi chăm lo miếng cơm manh áo. Ba tôi mất năm 1978, mấy đồng tiền trợ cấp ít ỏi từ ba cũng không còn nữa, má tôi phải làm đủ thứ nghề để lo cho mấy anh em tôi…”.
Dù dáng người nhỏ bé, bà Sao cũng phải đội từng bao cá khô nặng mấy chục ký hoặc chạy bưng hủ tiếu cho khách từ đầu đến cuối chợ mà không than vãn trước mặt con cái một lời. Một lần đội cá khô, bà bị sụp ổ gà té bể hai đầu gối, không còn làm được việc nặng nhọc. Thế nên, bà chuyển qua bán vé số từ năm 1992. Mấy tháng đầu, bà rong ruổi khắp mọi nẻo đường của thành phố Mỹ Tho nhưng cái đầu gối cứ trở nặng làm đau nhức nên đành ngồi bên vỉa hè cạnh nhà thờ Chánh Tòa – Mỹ Tho bán vé số. Từ đây, bà làm bạn với bầy chim nhỏ sống trên cây ở khuôn viên nhà thờ.
Bà Sao nhớ lại lần đầu tiên cho chim ăn: “Mỗi ngày, tôi bán từ sáng đến tối nên thường mang cơm theo ăn. Tôi đang ăn cơm, đàn chim sẻ trên cây bay ra, đậu xuống vỉa hè kêu ríu rít. Thấy thương quá, tôi mới chia nửa phần cơm trưa cho tụi nó ăn. Ăn xong, tụi nó bay nhảy, rồi cứ bay là là, đậu lên người tôi như để cảm ơn. Khi ấy, tôi thấy nhẹ lòng và rất xúc động nên ngày nào cũng ráng để dành ít cơm cho tụi nó ăn”. Ban đầu, bà Sao cho lũ chim ăn chung phần cơm của mình. Về sau, bà nghĩ đàn chim quá đông, ăn cơm chung chắc không đủ no, nên bà chia nhỏ phần tiền lời ra để lo cho 7 đứa con và dành hẳn một phần mua gạo cho đàn chim sẻ. Để vừa lòng những người bạn thiên nhiên của mình, bà Sao dành dụm tiền mua gạo lức, thứ gạo mà gần như chưa bao giờ bà dám mua về nấu cho gia đình ăn.
Bà cho biết, ngày 3 lần bà rải gạo gọi đàn chim sẻ xuống ăn. Mỗi ngày, đàn chim ăn khoảng hơn 2 kg gạo lức và cơm, khách qua đường thấy đàn chim dễ thương, cũng góp gạo cho bà Sao nuôi.
Vẽ cổ tích trên… vỉa hè
Năm nay, bà Sao bước qua tuổi 75, người đã yếu, hai đầu gối đau nhức mỗi khi đi lại nhiều và trời trở lạnh. Mấy người con bà cũng đã lớn, lập gia đình, mỗi người sống một nơi. Hiện bà đang ở cùng người con gái út trong căn nhà nhỏ trên đường Huỳnh Tịnh Của (thành phố Mỹ Tho).
Vào lúc 6 giờ sáng, bà lại chống gậy, lững thững bước cùng chú chó nhỏ ra vỉa hè nhà thờ, sửa soạn bán vé số. Bày cái bàn vé số ra, đàn chim liền sà xuống, con nhảy lên bàn, con đậu lên tay bà kêu ríu rít đòi ăn. Tay vốc lấy năm gạo, vung cho hạt gạo rớt đều trên mặt đất, bà Sao thấy lòng cho đi những muộn phiền, bao toan tính mưu sinh dường như chững lại, chỉ có không gian tĩnh lặng của buổi sáng trong lành và tiếng mổ gạo theo nhịp đều đặn của đàn chim rộn ràng trong trái tim già nua theo năm tháng. Chị Ánh Lan tâm sự: “Má truyền tình yêu đàn chim sẻ sang cho mấy đứa con trong nhà. Thấy má thương đàn chim quá, mấy anh chị em tôi cũng thương theo, đi đâu thấy gạo lức mà cũng bắt mua về cho chim ăn bằng được. Mẹ tôi còn căn dặn, nếu mẹ không còn nữa cũng phải ráng nuôi đàn chim, có gì cho chim ăn nấy, miễn sao đừng để chúng đói”.
Có lần, bà Sao bị bệnh phải mổ mắt, bác sỹ chỉ định phải ở nhà tịnh dưỡng ít nhất ba tháng, không được ra đường tiếp xúc bụi bẩn. Thời điểm đó, chị Lan đảm trách nhiệm vụ bán vé số và chăm sóc đàn chim nhỏ thay bà Sao. Thế nhưng, bà nhớ đàn chim đến nao lòng, mới một tháng chưa tròn, bà chống gậy ra góc đường xem chị Lan chăm sóc đàn chim ra sao. Hay mỗi lần, chị Lan quên mang theo túi gạo, bà vội vã mang ra, không quên hờn mát “Có mỗi chuyện cho chim ăn cũng quên”.
Nuôi đàn chim của trời đất hơn 21 năm qua, chưa ngày nào, bà có ý nghĩ dựa vào nó kiếm tiền. Vậy mà, mấy kẻ nhẫn tâm dùng bẫy bắt chim sẻ về bán cho mấy nhà hàng, quán nhậu. Lúc đầu, bọn chúng dùng máy nhử chim, bắt về bán cho mấy người phóng sinh, chim được thả ra lại bay về đàn, bà vui mừng rơi nước mắt. Bây giờ, kẻ xấu dùng keo chuyên dùng để bắt chim, chim mắc bẫy xơ xác, gãy cánh. Chúng mang đến quán bán lại, lấy tiền tiêu xài. Thấy vậy, bà Sao đến năn nỉ: “Tôi xin mấy anh, chim này tôi cho ăn đã hơn 21 năm nay, không lẽ nhắm mắt để tụi nó bị bắt thì tôi mang tội lắm, thân già có chết cũng không nhắm mắt”. Bà gần như van lạy, khóc lóc, bọn người bắt chim thôi không săn chim vào ban ngày chuyển qua hoạt động ban đêm. Bà đành ngậm ngùi, bất lực nhìn đàn con đặc biệt của mình ngày một ít dần.
Gương mặt phúc hậu, đôi mắt nhỏ đã tèm nhem nước mắt tuổi già của bà Sao khiến ai cũng phải chạnh lòng thương thân già nặng mang nghĩa tình với loài vật. Không huân chương, không lời ngợi khen nào có thể tôn vinh được tấm lòng yêu thương quá đỗi nhân văn của bà lão nghèo bán vé số. Bài học bà cho thế hệ mai sau rất dung dị nhưng thử hỏi mấy ai làm được trọn vẹn và đủ đầy ý nghĩa. Người dân thành phố Mỹ Tho nói riêng, du khách nói chung, có dịp đi qua con đường Nguyễn Trãi không thể lướt qua trước cảnh đẹp giữa đời thường, bà lão bán vé số ngày ngày còng lưng rải cho đàn chim sẻ từng hạt gạo nhỏ. Tình yêu đó gieo vào lòng người một ánh nhìn nhân văn trước một xã hội đang nhiều thay đổi.
BÀ BÁN VÉ SỐ – CON CHÓ VÀ ĐÀN CHIM
Hơn 20 năm nay, người dân thành phố Mỹ Tho (Tiền Giang) được chứng kiến một câu chuyện đẹp như cổ tích. Giữa dòng người, xe tấp nập, một bà cụ thanh thản ngồi bán vé số; một chú chó trung thành ngồi cạnh bà suốt ngày và gần đó đàn chim sẻ luôn nhảy nhót…
Hình ảnh đẹp và lạ lẫm đó đã tồn tại mấy mươi năm nay. Người dân ở đây đã quen, người lạ mới đi qua lần đầu ngạc nhiên và thích thú.
Ngày nào cũng vậy, từ 6 giờ sáng, bà cụ Phạm Thị Sao (75 tuổi) trú trên đường Huỳnh Tịnh Của, thành phố Mỹ Tho cầm tập vé số cùng với chú chó ra đường Nguyễn Trãi cạnh nhà thờ Chánh Tòa – Mỹ Tho để bán. Nhìn thấy bà Sao, lũ chim sẻ kêu ríu rít, đợi bà cụ lấy thức ăn rải ra vỉa hè là lũ chim từ nóc nhà thờ và cành cây quanh đó ào xuống ăn. Ăn xong, chúng vẫn nhảy nhót quanh bà cụ chứ không bay đi. Nhìn đàn chim sẻ chăm chú mổ từng hạt gạo, bà Sao nở nụ cười hạnh phúc.
Bà Sao kể về cơ duyên với đàn chim sẻ : “Hồi mới ra đây bán vé số năm 1992, tôi có nuôi một con gà cho đỡ buồn. Một hôm, khi rải thức ăn lên vỉa hè cho gà ăn, bỗng dưng có một đàn chim sẻ khoảng hơn chục con bay xuống ăn chung. Thương đàn chim, vậy là hàng ngày tôi mang thêm gạo ra đây cho bầy chim ăn luôn. Từ đó, ngày nào “tụi nhỏ” cũng tập trung về đây ngày một đông để xin ăn”.
Được 10 tuổi thì con gà chết. Bà Sao buồn mất mấy ngày nhưng vẫn ra đây bán vé số để cho chim ăn. Không lâu sau, bà Sao mua một con chó về nuôi, từ đó chú chó ngày ngày theo bà cụ đi bán vé số, đến giờ con Tô Tô (bà Sao đặt tên cho con chó như vậy) cũng đã được 10 tuổi tròn.
Nhiều hôm bà Sao bệnh phải nghỉ ở nhà, bà rất nhớ đàn chim. Sợ chúng đói, bà lại nói cô con gái đưa thức ăn ra chỗ bán vé số cho đàn chim ăn. Cũng có hôm đàn chim sẻ không thấy bà Sao liền bay vào tận nhà kêu ríu rít xin ăn. “Được nhìn ‘tụi nhỏ’ vừa ăn vừa nhảy múa, kêu ríu rít suốt ngày chính là niềm vui và hạnh phúc của tôi” – bà Sao tâm sự.
Ngày trước có mấy người thấy chim sẻ tập trung về đây ăn nhiều nên dùng bẫy bắt chim đem bán cho các nhà hàng làm mồi nhậu, bà Sao liền chạy lại ngăn cản. “Đàn chim sẻ do chính tay tôi cho ăn nên chúng mới tập trung ở đây đông như vậy. Nếu họ bắt chim ở đây thì tôi mang tội nặng với với tụi nó” – bà Sao buồn rầu nói.
Ngày nào đàn chim cũng sà xuống xin cụ Sao cho ăn, ăn xong chúng vẫn nhảy nhót vui chơi gần chỗ cụ. Nhiều người dân quanh đây học theo bà cũng rải gạo ra trước nhà gọi chim nhưng đàn chim không ăn vì theo bà Sao nói, “tụi nó” ít khi ăn thức ăn của người lạ. Thế là họ đưa thức ăn nhờ bà cụ cho đàn chim sẻ ăn dần.
Mỗi ngày trung bình bà Sao bán vé số kiếm được gần 100.000 đồng, bà dành riêng 10.000 – 20.000 đồng để mua gạo cho chim. “Nếu sau này tôi không còn sức ra đây bán vé số thì con gái tôi sẽ tiếp tục công việc này, vừa bán vé số, vừa cho chim ăn” – bà Sao nói.
Câu chuyện về bà Sao bán vé số cùng chú chó và đàn chim sẻ nghe giống như trong một câu chuyện cổ tích đẹp. Một câu chuyện cổ tích có thật trong đời thường mà suốt 20 năm nay người dân thành phố Mỹ Tho được chứng kiến mỗi ngày.
DÂN TRÍ