Hành hạ và ăn tươi nuốt sống những con thú không có khả năng tự vệ đã và đang là thú vui của ngày càng nhiều người lắm tiền. Chẳng chút xót xa, khiếp hãi, người ta khoái trá, phấn khích trước hình ảnh những con vật bị giam cầm, bị tra tấn, bị hành xác với các màn chẻ sọ múc não, mổ bụng moi bào thai, bị cắt cổ lấy huyết rồi bị bỏ mặc cho chết từ từ, quằn quại trong đớn đau.
Phần lớn những con thú hoang bị sát hại kiểu hành xác như thế đều là loài thú đáng yêu, tinh khôn, giàu tình cảm… Trước bi kịch mà chúng đang phải gánh chịu từ những kẻ phàm ăn tục uống, những người yêu động vật hoang dã phẫn nộ chỉ trích chỉ có những kẻ biến thái mới ăn chơi kiểu tàn bạo ấy!
Không phải đến khi một số thanh niên chụp nhiều bức ảnh họ đang nhẫn tâm hành hạ hai con voọc tại một cánh rừng ở tỉnh Kon Tum rồi tung lên Facebook thì thiên hạ mới sốc vì cái gọi là thú tính của không ít kẻ máu lạnh. Nhất là khi những kẻ có thú vui thú tính ấy là những người trẻ trong một xã hội văn minh.
Thực tế trong xã hội đã và đang tồn tại rất nhiều kiểu hành xác thú man rợ không kém gì đám thanh niên hành xác 2 con voọc tội nghiệp nọ! Cách này hay cách khác, kiểu này hay kiểu khác, không ở rừng thì tại phố…, ngày lại ngày có biết bao con voọc, khỉ và nhiều loài thú hoang có tên trong Sách Đỏ bị người ta hành hạ, sát hại một cách tàn bạo! Nhiều năm rồi và bây giờ vẫn vậy, người ta vẫn đều đặn tháo khớp gấu lấy tay bán cho các đại gia tẩm bổ với tên gọi mỹ miều “hùng chưởng” đấy thôi!
Không những thế, lắm kẻ còn cầm tù hàng trăm con gấu nhiều năm trời, ngày lại ngày đè gấu ra cắm kim tiêm vào hút mật cho đến khi vết thương hoại tử, con vật chết trong đớn đau! Mức độ tàn bạo quanh kiểu hành xác gấu thế này nào thua kém gì màn hành xác voọc mà những ngày qua, thiên hạ lên án ầm ĩ?!
Hai tháng trước thời điểm xảy ra vụ “tung hình hành xác voọc” ghê rợn lên thế giới ảo để rồi lãnh hậu quả thật, tờ An Ninh Thế Giới số ra ngày 22/5, có bài viết “Ăn thịt voọc – thú bổ dưỡng man rợ”. Bài viết đề cập đến cơn cuồng vọng tráng dương, tăng lực, hùng mạnh trong lĩnh vực giường chiếu của đám quý ông lắm tiền. Theo đó, để được tẩm bổ từ máu, tim, mật, óc, bào thai, lấy xương ngâm rượu hoặc nấu cao… người ta tin rằng phải mổ xẻ voọc lúc nó còn sống thì các cơ phận của nó mới phát huy sức mạnh dược tính.
Thể theo yêu cầu của mấy vị khách đại gia có niềm tin ấu trĩ và vô lương ấy, mặc con voọc khiếp sợ thét gào rồi chắp tay vái loạn xạ, tay “đao phủ” kiêm con buôn đồ rừng lạnh lùng vạt sọ, cắt cổ, rạch bụng moi lấy bào thai, túi mật, moi cả trái tim còn đập thoi thóp của con vật đáng thương đặng chế biến các món ngon cho đám thực khách đang hau háu chờ đợi.
Màn hành quyết voọc – con vật rất gần gũi với loài người – lúc nó còn sống như thế diễn ra trong ánh mắt hân hoan và giọng cười hô hố phấn khích của đám thực khách! Sự tàn nhẫn ấy đâu khác gì hành vi của Nguyễn Văn Q… cùng đám bạn. Có điều Q trẻ dại, nông nổi, làm điều nhẫn tâm lại “phơi” tênh hênh cho thiên hạ “ném đá”. Còn những vị đại gia chi tiền cho đao phủ vạt sọ đặng ăn não, lấy bào thai voọc ngâm rượu kia, họ trí thức, đạo mạo, giàu kinh nghiệm ăn chơi nên lõi đời. Họ chỉ vui thú với cái sở thích man rợ kia trong phòng kín, trong biệt thự cổng cao tường kín! Nên thiên hạ khó mà “ném đá” họ được!
Mà đâu chỉ có voọc, khỉ với gấu…, người ta, đa phần là những kẻ lắm tiền còn có muôn vàn kiểu tìm vui, ăn chơi hành xác thú rùng rợn, dã man, bạo tàn khác không kém!
So với bữa tiệc rắn hổ đơn thuần, nghĩa là sau khi cầm con rắn biểu diễn cho nó ngo ngoe đặng kích thích thực khách rồi tiến hành cắt cổ lấy huyết, rạch bụng lấy mật và trái tim còn đập thổn thức pha rượu, bữa tiệc rắn lục đầu dồ đuôi đỏ kinh khủng gấp nhiều lần. Có thể nói nó độc ác, man rợ ngoài sự hiểu biết của những người khéo tưởng tượng về cái gọi là đỉnh cao của sự máu lạnh!Người viết đã từng chứng kiến một nhóm quý ông thả hồn với bữa tiệc rắn lục đầu dồ đuôi đỏ, loài mãng xà có nọc độc nguy hiểm chết người không kém gì nọc độc của rắn hổ đất, rắn hổ mang.
Buổi tiệc hành xác loài lục xà vương lần ấy diễn ra trong một biệt thự của một đại gia phất lên nhờ đất cát tên H. Có lắm tiền, ông này đổ đốn, tích cực tung tiền ẩm thực những món được thiên hạ đồn thổi ích tinh, bổ khí, nói chung là hỗ trợ đắc lực cho cái khoản chăn gối ấy!
Sau óc khỉ, hùng chưởng (tay gấu), huyết xà đởm (rượu pha máu mật rắn hổ, rắn biển)…., lần này ông H tổ chức đại tiệc… lục xà vương. Cái sự bổ của loài này không phải ở máu, mật, trái tim còn đập thổn thức như loài anh em rắn hổ của nó, mà là xâu bào thai mà theo ông H là phải thỏa yêu cầu tươi roi rói, vừa lọt từ ổ bụng của con rắn mẹ bị mổ bụng lúc còn sống!
Nghe nói để có bữa tiệc bào thai rắn tươi sống như thế, vị đại gia đất cát phải đặt hàng trước đó cả tháng để tay đầu bếp có thời gian săn, gom đủ số lượng rắn mang thai còn dăm bảy ngày nữa là “xổ ổ” để mổ bụng!
Đến bây giờ, người viết vẫn còn nhớ như in bật mí của gã đao phủ lúc lỉa mũi dao bé, nhọn vào bụng con rắn, rằng “phải mổ lúc nó bụng mang dạ chửa vầy thì bào thai mới có dược tính, mới bổ toàn tập”.
Người viết vẫn còn thấy như trước mắt ánh mắt sáng rực, giọng cười hô hố của mấy ông khách da dẻ đỏ au nhờ tẩm bổ quá nhiều đồ độc vì quá phấn khích trước cảnh con rắn độc xanh lè lúc bị rạch bụng xồ ra chùm bào thai vấy máu. Vì quá đau đớn, con rắn quặn mình, cuốn chặt vào tay đao phủ!
Đỉnh điểm của sự tàn bạo là cái thời khắc ông H biểu diễn cho đám bạn xem độc chiêu ăn bào thai rắn nhúng giấm của mình. Ông ta ngắt một cái bào thai, chọc vỡ lớp màng nhầy chi chít gân máu để lộ ra con rắn lục con xanh từ đầu đến đuôi! Sau vài giây bất động, theo bản năng sinh tồn, con rắn con vùng vẫy dữ dội trong tiếng hò reo phần vì bất ngờ, phần vì phấn khích trước cái sự lạ ấy của đám thực khách.
Diễn được vài phút, khi thấy con rắn đã đừ, miệng đớp lấy đớp để “mớ” không khí mà chỉ trong tích tắc nữa thôi nó sẽ không được “đớp” nữa, ông H khoan thai cầm một dụng cụ được thiết kế đặc biệt kẹp con rắn nhúng vào nồi nước xả sôi ùng ục rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu rồi bỏ nhỏ với đám chiến hữu: “Đừng nhúng lâu quá, tai tái nó mới bổ”.
Chuyện nghe hoang đường quá phải không? Làm gì có chuyện người ta ăn uống kinh khủng như thế? Hẳn sẽ có không ít bạn đọc sẽ thốt lên điều này. Và hẳn là sẽ có không ít bạn đọc không tin cái kiểu ăn bào thai rắn nhúng tái kia là sự thật?! Cũng đúng thôi. Là con người, ác độc thế nào cũng phải còn chút lương tri. Làm gì có chuyện ăn uống ghê rợn thú tính như thế?!
Ấy nhưng ngặt nỗi, đời này có chuyện gì khi ai đó nghĩ tới lại không từng xảy ra?
Người ta háo hức chờ đợi, hân hoan khi chứng kiến cảnh con khỉ tươi sống kêu eng éc bị vạt sọ rồi chính họ thản nhiên múc não ăn để được tăng tích tinh lực, chuyện ấy ai cũng rõ. Người ta phớn phở trước cảnh con voọc, “anh em của loài người”, “tổ tiên của loài người”, “loài rất gần với loài người”… bị cắt cổ, mổ bụng lúc còn sống để uống rượu pha máu của nó, ăn bào thai hầm thuốc từ nó, đó không còn là chuyện lạ. Với cái kiểu ăn uống máu me kia, lẽ nào người ta lại ngán ngại cái vụ nhúng giấm bào thai rắn?!
Vấn đề ở chỗ cái thú ăn uống biến thái, ăn uống theo kiểu hành xác thú, nhất là các loài động vật hoang dã được xếp vào dạng quý hiếm, có tên trong Sách Đỏ Việt Nam và Sách Đỏ thế giới vẫn chưa dừng lại ở đó!
Đại bàng, chim cắt hay chim ưng là giống chim ăn thịt dũng mãnh, như cọp được mệnh danh là “đại ca rừng xanh”, trên bầu trời bao la, giống chim to lớn có móng vuốt này được mệnh danh “chúa tể bầu trời”. Với tốc độ bay rất nhanh, lại là chủ nhân của bộ móng vuốt bén nhọn như dao cạo, khi tung cánh là con thú nào vô phước bị lọt vào tầm ngắm khó mà thoát nạn, “chúa tể bầu trời” oách là vậy nhưng cũng than trời trước những kẻ có kiểu ăn uống biến thái.Để con trẻ được thông minh xuất chúng, có bà mẹ sẵn sàng chi tiền mua culi, còn gọi con cù lần, con vật chậm chạp có biệt danh “hiền nhất muôn loài” rồi hoặc tự tay, hoặc nhờ người phạt ngang đầu con vật, chẻ sọ lấy óc chưng cách thủy cho con… tẩm bổ.
Để có được đôi mắt tinh anh nhìn xa, nhìn thấu vạn dặm như đại bàng – chim cắt, đám người biến thái vốn đầy ngoài xã hội đã không ngại “chi bộn bạc”. Họ bất chấp tất cả, bất chấp cái cảnh con đại bàng bị trói chân, khóa mỏ, bẻ cánh rồi bị móc mắt trong đau đớn giãy giụa để… nuốt đôi mắt tinh anh của nó. Họ tỏ ra thản nhiên khi vừa ăn vừa ngắm con vật đang run rẩy vì đớn đau với hốc mắt lúc này… đẫm máu!
Những người yêu thú, quan tâm đến sự sinh tồn của các loài động vật hoang dã hẳn sẽ lên án những kiểu ham ăn háu uống kia là độc ác, bạo tàn… Riêng với những kẻ kể trên thì cho đó là chuyện “nhỏ như con thỏ”. Bởi với họ, óc cù lần có khác chi óc heo? Mắt đại bàng thì cũng như mắt chim sẻ, gà ác… Có gì mà làm ầm lên thế?!
Ừ mà cứ cho là thiên hạ làm ầm lên đi. Nhưng làm ầm để làm gì? Và được gì?!
Thử nhẩm tính đi, bao năm qua, có mấy kẻ ăn tay gấu, ăn bào thai rắn, nuốt mắt đại bàng, nhâm nhi óc khỉ, uống rượu pha huyết voọc… bị bắt tội, bị kết án tù? Hình như chẳng có ai. Có chăng chỉ là phường con buôn, phường thợ săn “cóc ké” vì miếng cơm manh áo… mà bất chấp pháp luật!
– “Kẻ săn, kẻ buôn bán có tội chứ người ăn thì tội tình gì mà xử? Nếu không có kẻ săn thú, không có kẻ bán thú thì làm gì có để người ta ăn? Có cung thì có cầu thôi! Làm gì mà ầm ĩ thế?”.
– “Bị thợ săn bẫy bắn, nếu còn sống, con thú, bất kể là khỉ, voọc, cù lần, lục xà vương, đại bàng hay cọp, gấu… trước sau rồi cũng chết. Bị chẻ sọ, bị lột da, bị mổ bụng, bị cắt cổ… hay bị gì đó thì kết thúc của những cái bị đó thì con vật cũng chết thôi. Chết là hết. Nó chết mà có ích, mà phục vụ cho con người là cái chết có ích. Có gì mà ầm ĩ như thế? Có gì mà nói đó là thú ăn chơi biến thái?”.
Nhiều năm qua, xã hội vẫn tồn tại, và chừng như ngày càng nhiều hơn những con người có suy nghĩ ấy. Với họ, “động vật Sách Đỏ cần phải bảo vệ” là khái niệm xa xỉ. Họ chỉ quan tâm đến chuyện ăn óc, uống máu, nuốt mật… con này con kia có bổ dương tráng thận hay không mà thôi. Từng có một đại gia chuyên ăn đồ rừng, tuyên bố: “Tôi có tiền, tôi trả tiền cho món ăn mà mình thích, mình muốn thì có gì phải nghĩ ngợi. Tôi có ăn cướp, lọc lừa của ai đâu mà phải lo nghĩ chuyện bị kết tội”.
Có lẽ, Nguyễn Văn Q… cùng các bạn trong vụ hành xác voọc tung lên Facebook cũng suy nghĩ giản đơn đến vô tâm như thế!
Và vì người ta có niềm tin như vậy nên nhiều năm qua, đã có rất nhiều chủng loài thú hoang, trong đó có voọc đã và đang chết thảm dưới họng súng và những suy nghĩ bạo tàn từ phía loài người!
Thành Dũng
(Nguồn từ nhiều trang báo mạng)
* Có một số hình ảnh kèm theo bài viết nhưng thấy ghê rợn, dã man nên Thư Viện GĐPT đã không đăng tải.