NÔNG PHU MƠ TƯỞNG CÔNG CHÚA
Chàng nông phu tuổi xuân xanh
Một hôm lên chốn kinh thành dạo chơi
Tình cờ trông thấy một người
Đó là công chúa tuyệt vời đẹp xinh
Giai nhân trong chốn triều đình
Khiến chàng từ đó hương tình ngất ngây
Trở về mơ tưởng đêm ngày
Quẩn quanh tính toán, loay hoay tìm đường
Làm sao trò chuyện cùng nàng
Nghĩ hoài không được nên chàng khổ tâm
Tương tư sầu não vô ngần
Mặt mày phờ phạc, xác thân hao gầy
Trên giường nằm liệt đọa đày
Bệnh tình trầm trọng mỗi ngày một tăng
Mẹ cha, bạn hữu, lân bang
Tỏ ra lo sợ vội vàng hỏi thăm:
“Vì sao mắc bệnh bất thần
Lâm vào tình trạng thập phần hiểm nguy?”
Chàng bèn tâm sự tức thì
Đầu đuôi kể lại những gì xảy ra:
“Gặp nàng công chúa như hoa
Đẹp xinh, duyên dáng, mượt mà, dễ thương
Khiến lòng tưởng nhớ mơ màng
Ước mong trò chuyện cùng nàng một phen
Nếu không thoả được ước nguyền
Chắc là sẽ sớm quy tiên vì buồn.”
Mọi người xúm lại ân cần
Cùng nhau lên tiếng để an ủi chàng
Hứa tìm phương pháp dễ dàng
Khiến chàng mau được cùng nàng hàn huyên:
“Ngưng sầu muộn, chớ muộn phiền!”
Chàng nghe mừng rỡ bệnh liền giảm thôi
Hai ngày bệnh đã lành rồi
Mọi người lúc đó thốt lời dối quanh:
“Đã vào trong chốn kinh thành
Gặp cô công chúa triều đình dễ thương
Thay chàng trò chuyện cùng nàng
Nàng chưa ưng ý, tìm phương chối từ.”
Anh chàng chất phác nông phu
Nghe xong cười lớn rất ư hài lòng
Nói rằng: “Chắc chắn là xong
Chắc nàng thuận tiếp chuyện cùng ta thôi.”
oOo
Dại khờ lắm kẻ trên đời
Cùng nông dân nọ so thời khác đâu
Dễ gì phân biệt trước sau
Bốn mùa thời tiết tiếp nhau xoay vòng
Hết Xuân, Hạ tới Thu, Đông
Mùa Đông đem giống gieo trồng khắp nơi
Dù cho giá rét đầy trời
Vẫn hy vọng lúa tốt tươi ruộng đồng
Khó chăm sóc, chỉ tốn công
Mầm, thân, nhánh, lá lúa cùng hư hao.
Có người tu tập ít lâu
Hưởng phần phước báo có đâu nhiều gì
Tự cho là đủ mọi bề
Nói rằng đạo quả Bồ Đề vẻ vang
Chắc mau thành đạt dễ dàng,
Sai lầm như vậy đáng thương vô cùng!
———=oOo=———
Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO
Thi hóa phỏng theo Kinh Bách Dụ
(Trích dẫn trong SAKYAMUNI’S ONE HUNDRED FABLES do Tetcheng Liao dịch).
Anh ngữ:
THE FARMER LONGED FOR THE PRINCESS
Once upon a time, there was a farmer who went to the city and saw the princess who was very graceful. He found she was quite a rare beauty. Afterwards he thought of nothing else but the princess day and night. Since he could not find a way to have a talk with liar, he became yellow and fell very ill from his love-sickness. His parents and relatives asked him what had happened to him. He replied, “Yesterday I saw the graceful princess with whom I would like to get acquainted. But I’ve been unable to think of a way. This is why I have fallen ill. I’ll die soon!”
The parents and relatives said, “We’ll find a way. Don’t be so upset.” Two days later, they said to him, “We have found away. Unfortunately, she didn’t like it at all.”
Upon hearing these words the farmer got very happy and said with a big smile to other people that she would come to him if he sent for her.
This is also held to be true with the stupid men of the world. A stupid man knows of no seasons of spring, summer, autumn and winter. He sows the land with seeds in winter hoping that they will grow. He gains nothing except wasting his energy in vain. All are lost as buds, stalks branches and leaves.
Getting a little merit, the stupid of the world are satisfied with what they think are the attainment of Enlightenment, like the farmer who longed for the princess.