(Riêng tặng các em LAM của tôi).
Chúng ta ai cũng biết kể từ khi còn ở trong địa ngục, thân mang xiềng xích, đội vòng lửa đỏ trên đầu nóng cháy bức thân, xót kẻ hồng trần tham sân tật đố, sơ phát thiện tâm thề trụ nơi nầy thay người lầm lỗi; tâm nguyện vừa phát vòng lửa liền tiêu, thoát cảnh địa ngục tức thời sinh Thiên, cho đến khi đến Đâu Xuất Thiên Cung giáng hạ thai phàm, vườn Lâm-tỳ-ni thị hiện đản sanh; sau 80 năm trụ thế giáo hóa là đã kinh qua 3 a-tăng-kỳ-kiếp, số thời gian khó có thể tính đếm được. Sau cùng đến dưới gốc bồ-đề thề quyết bỏ thân nơi đây nếu không chứng thành đạo quả. Đến đêm thứ 49, sao mai vừa lên, Ngài chứng Tam Minh Lục Thông đắc quả Bồ Đề Vô Thượng.
Các em thân mến!
Anh đi xuất gia vì quá thương Phật. Ngài nói điều chi, ngài dạy điều gì cũng rất thực tế; trải nghiệm thức tế, kết quả rõ ràng, lợi lạc vô biên rồi mới nói ra để làm phương tiện giáo hóa độ sinh.
1. Ngài dạy muốn tu đạo hiệu quả trước tiên phải làm hai việc:
– Xả phú cầu bần: Bỏ cung vàng điện ngọc, bỏ ngôi vị Đông Cung; cắt tóc xanh, hoàn trả y báu, từ giả người hầu, bỏ Kiền Trắc là phương tiện di hành, đi ăn xin. Đây là cách “xả” rốt ráo. Ở đây là xả hết cái ta có – kinh gọi là ngã sở (công danh, địa vị, của tiền, tiếng tăm ngoại thân).
– Xả thân cầu đạo: Hy sinh mạng mình cho cọp mẹ ăn có sức nuôi đàn con sắp chết (kinh Ánh Sáng Hoàng Kim); xẻo dần thịt mình cúng dường cha mẹ tránh nghiệp sát thân (kinh Đại Phương Tiện); và biết bao truyện anh đã trích ra viết thành sách để các em đọc mà rèn chí, luyện đức. Qua hơn 200 “Câu chuyện dưới cờ”, “Câu chuyện đầu tuần” rất dể nhớ, tạo dấu ấn không thể nào quên cho các em và chính bản thân anh trên con đường học và tu Phật. Một bát ăn xin ngàn nhà, một thân ba y đi vạn dặm thuyết pháp độ sanh; không cần lương khô, thực phẩm, không cần khách sạn, nhà nghỉ, không cần mũ nón, ô dù che nắng che mưa. Trong, ngoài đều không. Kinh gọi là đạt hai tánh không. Đó là giải thoát. Các em thử coi lúc ấy không còn gì cả, tức ta đã hòa nhập vào thể tánh bao la, thì nhất cử nhất động đều thể theo điệu vũ thái hòa, còn gì để mê mà không giác ngộ.
2. Chơn tâm hằng tỏ, Phật tánh sáng ngời: Xả ngã, xả ngã sở, không còn gì bám víu, trí tuệ sáng suốt, thần thông tự tại, trạm tịch minh nhiên, đâu cần mặt trời, mặt trăng, đuốc đèn gì cả mà nôm na ta gọi là BÁT NHÃ SÁNG SOI, mà Thầy anh thường dạy “tận diệt trầm luân nẻo tối”, mà tu từ nhà Phật gọi là DIỆU DỤNG HẰNG SA.
3. Hiện tượng Thế Tôn ngồi dưới cây bồ-đề không che chắn, không tích trữ lương khô, nước uống, thuốc trừ muỗi… thể hiện 2 cái xả về Sự; về Lý là dứt sạch nghiệp nhân, không chiêu nghiệp quả, nên thảnh thơi tự tại an vui, giải thoát giác ngộ.
Lại nên biết: Giác Tánh không mê, Pháp Thân thanh tịnh, Bát Nhã sáng soi, chẳng có thầy trao, không từ đâu đến, cũng chẳng đi đâu… là Ngộ Lý Chơn Thường, thì mỗi chúng ta đều thành đạo cả. Đó là cách rước lễ Thành Đạo nhiệm mầu của thời hoàng kim thiên niên kỷ thứ 3 đó em.
Nếu thấy hiểu và sẵn sàng share cho nhau thì mỗi chúng ta là một mắt lưới trời (Phạm Võng) ảnh hiện sáng ngời, khiến đâu đâu cũng là Đạo tràng (Lưới đế châu ví đạo tràng), thì đây là những sắc màu đầy diệu lực Mừng Thành Đạo một cách nhiệm mầu và ý nghĩa.
Thân ái cùng các em./.
THẠNH KHÔNG