Hải ơi!

 

TVGĐPT – 27/05/2017: Bài viết này của Lê Võ Quốc Oai – một người bạn của Đồng Trí – Nguyễn Ngọc Hải – viết trên staus facebok của mình sau khi cùng tang quyến và tổ chức Áo Lam lo liệu châu viên tang lễ và tiễn đưa Hải, người bạn thiết thân của Quốc Oai đến đài hỏa táng. Thư Viện GĐPT xin phép đăng tải và, trân trọng cảm xúc của người bày tỏ tâm trạng cũng như tình cảm tha thiết của đôi bạn (thật ra là một “bộ tứ” gồm 4 người bạn) áo lam, chúng tôi đăng tải lại nguyên văn một bài viết bất chấp chính tả, văn phạm, với thật nhiều những dấu chấm lửng […] và dấu chấn than [!] nhất mà trong quá trình “làm truyền thông” chúng tôi mới gặp lần đầu. Lần nữa xin bày tỏ lòng mến mộ tình bạn trong sáng và thắm thiết của các ban…

Hải ơi!

Ba ngày bạn “ở” Pháp Vân là ba chiều mưa vần vũ. Trước khi bạn đi mưa giăng vũ vần. Khi bạn cất bước lên đường trời quang mây tạnh… Ôi! Kỳ diệu nhỉ… Người ta nói với nhau… và cũng có người nói… có gì đâu… chỉ là thời tiết trùng hợp thôi… Ừ! Thì vậy cũng có sao… Mình chỉ thấy nó đẹp… chẳng mây chẳng mưa… chẳng quang chẳng mù…

Sáng nay tại KQ House… ngày bạn đi… hoa sen nở… Uh! Thì hoa sen nở có chi lạ phải không Hải?… Mình lại thấy đẹp… nên chụp lại tặng bạn đem theo…

Dự định đêm cuối cả bốn anh em cùng ngồi lần cuối… nhưng lại không được!… Thằng em mình thì chuẩn bị biết bao nhiêu việc cho ngày mai. Hải cũng biết rồi, tội nghiệp nó!… Đêm cuối là đêm thứ hai cùng mọi người hát những khúc ca Lam đạo cho Hải nghe… trong đó có những bài hát của bạn, của mình… những bài hát bạn hay hát… những bài hát mà tụi mình thường song ca… và cả những bài hát Trịnh Công Sơn, Phạm Duy bất hủ từ giai điệu ca từ sao bỗng chốc anh chị em chọn hát lại trùng hợp da diết như vậy! Mình vẫn là thằng hát bè ngẫu hứng… lúc này mới nhớ chi lạ giọng hát của bạn, giọng khỏe mà lúc nào cũng gần micro… bao lần nháy mắt bảo bạn cách xa micro ra… mà thấy say sưa quá… nên mọi cố gắng đều hết sức…

Còn nhớ không Hải, lần cuối mình hát với nhau bài Kính Mến Thầy… Mệt vậy, bệnh vậy mà cũng ráng lết đến cùng hát với anh em trong Hiệp Kỵ vừa rồi… đâu có ai ngờ bạn đến đâu… Bạn là vậy, con chim Ca-lăng-tần-già say sưa vang hót trong chiều gió lên…

Đêm cuối hát cho nhau nghe… lần đầu tiên thấy các anh chị mình hát hay như vậy ha Hả… như chị Tuyết thường ngày chỉ có họp hành, phát biểu, huấn từ thôi chớ có thấy hát ca gì đâu… đại ca mình chỉ thấy thư pháp với nhâm nhi trà đạo thôi chứ có thấy ca hát gì đâu… Đúng là lạ nhỉ!… và cứ như vậy đến 3g sáng… Cuối cùng chỉ có mình… ngồi với bạn sau những bài hát cùng mọi người… hai thằng nhìn nhau từ hai biên giới bỗng nhiên sinh ra… hai bờ sinh diệt; thằng dưới này ngồi nhìn lên, thằng trên kia trân trân nhìn xuống… sao kỳ quá Hải ơi!… đầu óc mình trống rỗng… nước mắt cũng cạn, nói với nhau trong tâm thức rồi thôi… rồi về trong khuya… lại nhớ những chuyến xe tiền trạm… xe của hai thằng mình đi Phật sự có khi còn nhiều hơn “tư sự”… vậy mà thích mới lạ… ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng…

Hải biết không? Xong việc, chiều hôm nay đưa âm thanh về quán KQ kịp lúc event của khách… ngồi chỗ bốn anh em mình hay ngồi đó Hải, cùng ăn cơm với các em trong quán và Lộc mà sao nuốt không vô Hải à!… chợt bài hát Cho Nhau Lần Cuối của Lê Uyên Phương các vị khách hát trong kia mà ngoài này mình nghe sao buốt quá!… Nhớ bạn quá Hải ơi!

Giờ này còn nhìn nhau,
Nhìn đắm đuối như suối bền
Nhìn suốt kiếp như chết mòn
Nhìn hấp hối thương đau
Ngày mai ta không còn thấy nhau…

Sao mọi cái nó lại đến trùng khớp cảm xúc như vậy!… 48 tuổi rồi đâu còn phải con nít… mà sao nước mắt chan hòa không kìm được!… đứng lên ra ngoài mà nghèn nghẹn… Tụi mình không còn thấy nhau thật luôn rồi… có thấy nhau đi chăng nữa cũng chỉ là ký ức, hình ảnh. Thôi thì hãy “để gió cuốn đi, để nước cuốn trôi, để buốt trái tim… dù vắng bóng ai” phải không Hải? Bài thơ cuối tặng bạn rồi mình để đây vui vui như thiên hạ họ nói… để đây và không nói gì… không nói gì nữa… có nói bây giờ có ai đâu nữa mà nghe!…

Hải à! Kiếm một giọng hát hay không khó nhưng kiếm một người bạn cùng hát say thì dễ gì!… bởi vậy mới gọi là tri kỷ tương phùng. Mình cảm ơn nhân duyên trọn lành bốn anh em mình là bạn duyên sanh cùng nhau… Thôi Hải đi thong dong như bạn nói đi nhé!… Đi đi Hải!… Mặc tất cả ở lại!…

*** Mình vừa nhận tức thì tin nhắn của Hải… Hết hồn!… Lại cũng trùng hợp nữa… nhưng mà Châu nhắn cảm ơn… Mượn cái điện thoại của bạn để nhắn!… Bạn khách sáo quá đó nghe Hải!…

Thương nhớ bạn
PHƯỚC NHẪN

KHÓC BẠN

Dặn mọi người buồn nhưng đừng khóc
Để bạn đi không nhọc thức tâm
Mà ai cũng thổn thức quầng thâm
Cố níu kéo những thăng trầm kỷ niệm

Tình Lam Đạo nào đâu dễ kiếm
Trong cuộc đời ác-thiện, trắng-đen
Duyên trọn lành theo bước chân sen
Cùng thiện hữu giương đèn Vô Tận

Bạn Phước Sơn, còn mình Phước Nhẫn
Em Phước Truyền, Phước Trạch là anh
Bốn chúng mình chắc thuận duyên sanh
Trọn trình, trọn nghĩa, chân thành như một

Thân tứ đại cát bụi mai một
Nhưng tinh thần mãi đốt tâm can
Vĩnh biệt bạn chân bước hiên ngang
Sen Trắng bay cao, lên đàng Hải nhé!

Ta đã sống cuộc đời như thế
Nên bây giờ khó thể chia xa
Tình huynh đệ bốn bể hương hoa
Dòng Lam chảy xót xa cảm niệm.

TỨ LAM

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.