Tiễn biệt Đồng Trí NGUYỄN NGỌC HẢI…
Anh em chúng ta thảy đều là Phật Tử nên quê cha là Phật Quốc em nhớ không? Bởi khi xưa ham ưa thú vui trần thế mà làm đứa con hoang, trầm luân trong cảnh giới Ta-bà.
Nay em ra đi có nghĩa là xả thân tứ đại, Sắc ấm thân em trả lại trần gian, thân Trung Ấm chớ bàng hoàng nuối tiếc! Hãy vẫy tay chào vĩnh biệt thế gian thôi. Vườn Lâm-tỳ-ni xưa Đức Thế Tôn thị hiện đản sanh, sanh mà không sanh; nơi Ta-la song thọ Đức Thế Tôn thị tịch Nát-bàn, diệt mà không diệt. Đức Phật hết duyên Niết-bàn an nghỉ. Em nhớ chăng: “Phật, Chúng Sanh tánh thường rỗng lặng, đạo cảm thông không thể nghĩ bàn”?
Chúng ta vừa trải qua một mùa Phật Đản, tái hiện hoạt cảnh Thái Tử Tất-đạt-đa ra đời; Hoàng Hậu Ma-gia hái hoa vô ưu, tức không còn trần lao phiền não; Thực trạng chúc xuống, Tỳ-lô-giá-na thân từ Đan điền, Trí hải hướng lên Chương dương Bất Động Tôn đến Cực tuyền thì Thái Tử đản sanh.
Lộ trình siêu sanh thoát hóa là đây… Ngày xưa Đức Thế Tôn nghe tiếng đàn của nàng kỹ nữ mà tìm ra con đường Trung Đạo, ”cội gốc vô minh, mối manh sanh tử dứt sạch, vỡ tan, không còn mảnh vụn.”
Hãy mượn tiếng đàn mà siêu xuất thế gian theo lộ trình đã lập, em yêu! Năm em hai mươi lăm tuổi, đi học Huyền Trang về, anh nhường ngay “chức” Liên Đoàn Trưởng Đức Hưng – một Gia Đình bề thế – với những bài học nhớ đời không thể nào quên!
Trong những bất hạnh đã qua đi trong cuộc đời, em còn có nhiều hữu hạnh. Em đã tìm một nửa của đời mình: Quỳnh Châu – khi còn Thiếu Nữ là một cô nàng đỏng đảnh – nhưng khi lập gia đình đã thể hiện đức hy sinh, tư duy bao dung và độ lượng, để em an trú trong vùng trời viễn mộng, không muộn phiền, âu lo cho đến khi xả bỏ báo thân. Chiếc mũ Tứ Ân, đồng phục áo lam còn đó, bạn bè hết thảy còn đây, đều có mặt vào phút chia tay…
”Dây thân ái lan rộng muôn nhà, tay sắp xa nhưng tim không xa… đường tuy xa nhưng tình bao la…” thấm đượm cả cỏ cây hoa lá trong thiên nhiên hiền hòa.
Hãy xử dụng tiếng đàn của Bàn-đà-dực tặng Quỳnh Châu như Càn-thát-bà Vương. Giá trị tiếng đàn vượt thời gian em nhé, và hẹn phút tao phùng ở cung trời Đâu-la-miên Thiên.
Tiếng đàn hay nhất là tiếng đàn không hề có âm thanh. Bài ca hay nhất là bài ca không lời.
Sanh tử hề! Phiền não hề! Hãy cố lên vượt qua cơn mê trần thế HẢI-CHÂU ơi!
Tuệ Quang Thiền Viện, 22-5-2017
THẠNH KHÔNG