Ngày qua, đi đưa Huynh Trưởng cấp Tấn Đồng Trí Nguyễn Ngọc Hải, pháp tự Phước Sơn đến đài hỏa táng, nghe anh Tổng Thư Ký Ban Hướng Dẫn Trung Ương GĐPTVN (Quốc Nội) vổ nhẹ áo quan khai thị: ”KHI NẮP ÁO QUAN CHỐT LẠI, EM BIẾT RÕ MÌNH THÂT LÀ AI. Năm ngày qua nào có lâu chi, bốn mươi bảy năm chưa phải là dài, nhưng quá đủ để cho vợ con, bè bạn, thiện trí biết phản quan tự kỹ, soi lại mình trước lúc ra đi”.
Quỳnh Châu mới trình làng những tố chất trong em để em thành Ngọc – Hải được sư phụ Tuệ Sỹ chắp cánh cho, thổi luồng sinh khí bất khả ly mới xuất sanh Sa La – Ma Ni[1]. Ta-bà trần gian chỉ là cỏi tạm, Thầy đã huyền ký gia đình em mai sau sum họp sẽ trở thành quyến thuộc Bồ-đề.
Cuộc sống hôm nay vàng thau lẫn lộn, ngũ thú tạp cư ngay từng cá nhân mình; không ai kém ai, không ai thua ai; nên dẹp bỏ tự ti, tự kỹ, tự đại và quay đầu là Cực Lạc, là Nát-bàn. Trên mặt ta có hai tai ở hai bên trái phải, đừng “kẹt” trong lời ong tiếng ve, bởi hai tai luôn mở dù là ngày hay đêm, dù là thức hay là ngũ; nên tu theo tai có tên là Nhĩ căn viên thông. Bàn-đà-dựt yêu Càn-thát-bà qua Thất câu chi, năm nước mắt tuôn chảy thành sông mang tên Hồng Hà; ông chỉ biết mượn âm thanh của đất trời diễn tả cho đến khi gặp Phật ông đem cả tấm lòng xưng tán Như Lai.Thiết tha quá! Dào dạt quá! Càn-thát-bà Vương nhìn lại, cuộc tình là tiếng nói của con tim!
Con tim không có đôi chân và khối óc để đi tìm tính toán. Con tim không có đôi tay để vổ về âu yếm. Con tim không có cái miệng để nói lên những ngôn ngữ ngọt ngào. Nhưng tình yêu huyền diêu mênh mông, rộng tỏa như trăng sao, luôn phủ kín đời nhau bởi bao dung độ lượng, hồi hướng cho nhau được vô lượng cát tường…
Sau phút “giây thân ái” anh theo Thầy về vội, nhưng rộn rã sau anh nhiều tiếng chân và tiếng nói với theo: Anh Thị Nguyên ơi! Anh Phước Việt ơi! Thầy Thạnh Không ơi! Hãy viết gì cho cuộc tiển biệt nầy, cho chị Hải Châu, Ma Ni và Sa La, anh nhé!
Trả nợ tình Lam, anh treo còi, xếp áo; trả nợ Tứ ân anh khoác nâu sòng; trả nợ non sông anh giả từ vũ khí; và giả từ cuộc đới nầy là khép lại cuộc đời mình bằng cung lòng qua tiếng còi giờ cuối, vút lên thật cao… rồi tan biến trong gió mây! Chia tay nhé em./.
Chiều tiễn đưa Đồng Trí – Nguyễn Ngọc Hải
Sài Gòn, 25/05/2017
THẠNH KHÔNG
[1] Thế danh các con của Hải-Châu (TVGĐPT)