Mở mắt chiêm bao

MỞ MẮT CHIÊM BAO

Thuở xưa có chú Sa-di
Tên là Tăng Hộ vui bề xuất gia,
Thầy là cậu ruột trong nhà
Thầy tu đắc đạo thật là quý thay.
Một hôm thí chủ tới đây
Biếu cho Tăng Hộ hai cây vải màu
Nếu may y đẹp biết bao
Chú mừng trong bụng nhưng nào ham may
Định đem dâng vải biếu Thầy
Vừa nhiều tôn kính, lại đầy biết ơn
Chú tìm Thầy định thưa luôn
Ngờ đâu Thầy lại chẳng còn muốn nghe
Uy nghi gạt phắt ngay đi:
“Ta đây đã có ba y đủ rồi
Vải này con giữ may thôi
Hay là dâng cúng cho ai khi cần.”
Sa-di năn nỉ ba lần
Thầy đều từ chối, chú đâm ra buồn
Sinh ra bực bội vô cùng
Hầu Thầy, đứng quạt mà lòng vẩn vơ
Dòng tư tưởng trôi vật vờ
Lan man về thuở ấu thơ của mình…

oOo

Mình đây chẳng có gia đình
Thầy là cậu ruột, thâm tình, lành thay,
Mình theo cậu đã lâu nay
Vậy mà cậu chẳng mảy may thương mình
Vừa lạnh nhạt, vừa vô tình
Thôi ta đi khuất mắt nhanh cho rồi.
Nhưng đi đâu, chẳng có nơi
Lấy gì mà sống cuộc đời lang thang?
Phải rồi! hai xấp vải vàng
Sẵn đây đem bán ta mang tiền về
Lấy tiền mua một con bê
Nuôi bê ăn cỏ bên lề ruộng kia
Thanh nhàn, không tốn kém chi,
Loài bê sinh sản mau thì khỏi chê
Vài năm thành một bầy bê
Bán đi một ít thỏa thuê bạc tiền,
Tậu nhà cửa, ruộng đất liền
Trưởng thành sẽ cưới vợ hiền về mau
Cùng xây tổ ấm bên nhau
Một thời gian có con đầu sinh ra
Thế là vui vẻ cửa nhà
Vợ hiền sẽ bế con ra cậu mình
Để quy y, hưởng phước lành,
Đường xa nắng, cháy vợ mình mỏi tay
Mình bèn lên tiếng giúp ngay:
“Bế con chắc mệt, đưa đây anh bồng.”
Vợ coi thường chẳng nghe chồng
Giành con ẵm mãi vào lòng, loay hoay
Thế rồi vấp té rễ cây
Khiến cho thằng bé rớt ngay xuống sình,
Mình giận dữ, mình bất bình
Vội vàng bẻ xuống một cành cây con
Quất cho mụ vợ một đòn
Miệng la: “Ta nói sao còn chẳng nghe,
Đàn bà hư đốn kể chi
Xẩy ra một chút là đi cãi chồng!”

oOo

Sa-di đang phút mơ mòng
Suy tư trôi chảy theo dòng miên man
Bỗng nghe Thầy nói nhẹ nhàng:
“Này con chẳng đánh trúng nàng vợ hư
Đánh nhằm đầu trọc của sư
Khiến ta đau điếng tưởng như sập nhà!”
Chú Tăng Hộ bừng tỉnh ra
Cơn mơ đứt đoạn chú ta nhủ lòng:
“Chết rồi, nghĩ lén đừng hòng!
Ông thầy biết hết! Đừng mong giấu Thầy!”
Co giò chú chạy như bay
Chạy như ma đuổi trốn ngay khỏi chùa,
Mấy người bạn chú chẳng vừa
Rượt theo bắt lại và đưa chú về
Ghé vào trình báo mọi bề
Dưới chân Đức Phật, mong nghe lời vàng.
Phật bèn an ủi chú rằng:
“Tâm phàm phu cứ lang thang âm thầm
Rong chơi lén lút xa gần
Vô hình, vô dạng khó ngăn được nào,
Người hiền trí phải khéo sao
Giống như mục tử bắt trâu ngoài đồng
Dùng dây xỏ mũi trâu hoang
Dắt trâu về lại trong làng chưa thôi,
Chăn dắt trâu thật kỹ rồi
Đến khi thả lỏng, buông lơi mặc lòng
Mà trâu hết lén đi rong
Đến thời điểm đó mới hòng tạm yên!”
Nghe lời Phật. Vững lòng tin
Sa -di Tăng Hộ thấy liền hướng đi
Yên lòng ở lại, kiên trì
Theo thầy học đạo đến khi đạt thành
Một ngày đắc quả tu hành
Bậc A La Hán tốt lành lắm thay!

———=oOo=———

Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO
Thi hóa “Truyện Cổ Phật Giáo”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.