Người yêu muôn thuở

NGƯỜI YÊU MUÔN THUỞ

Tại vương quốc Kô Sa La,
Thuở xưa là một quốc gia hùng cường,
Ba Tư Nặc là quốc vương
Khắp trong nước Ấn bốn phương vui vầy,
Phật còn tại thế thời này
Đạo vàng gieo rắc đó đây giúp đời.
Trong cung vua có một người
Cô nàng Mạt Lợi xinh tươi diễm kiều
Vua Ba Tư Nặc quý yêu
Vuốt ve âu yếm cưng chiều nhất thôi.
Thế rồi một buổi đẹp trời
Nhà vua lên tiếng hỏi người đẹp kia:
“Ái khanh hãy nói ra đi
Trên đời yêu nhất nàng thì chọn ai?”
Nghe xong Mạt Lợi trả lời:
“Muôn tâu bệ hạ chính ngài mà thôi!”
Nhà vua hoan hỉ mỉm cười:
“Câu nàng vừa nói ta thời đoán ra
Hỏi cho vui vậy thôi mà!”
Cô nàng Mạt Lợi mặt hoa rạng ngời
Nhìn vua khe khẽ ướm lời:
“Muôn tâu bệ hạ nếu ngài bỏ qua
Thiếp xin nói rõ thêm ra
Một điều hơi khác nhưng mà đúng hơn
Một điều xác thật vô vàn!”
Nhà vua: “Được chứ! Vậy nàng nói đi!”
Mỹ nhân: “Thưa chẳng dấu chi
Người mà thiếp mãi muôn bề mến yêu
Luôn quý hóa, luôn nuông chiều
Chính là thần thiếp! Mình yêu chính mình!”
Nhà vua thắc mắc hỏi nhanh:
“Ta đây không hiểu, quả tình lạ thay!”
Mỹ nhân vội giải thích ngay:
“Thật ra phải nói mình hay thương mình
Đây là ‘tự ngã’ thường tình
Nên khi thiếp có duyên lành, duyên may
Ơn nhờ bệ hạ lâu nay
Được ngài yêu quý thiếp này thật vui
Bản thân hạnh phúc tuyệt vời
Cho nên thiếp phải yêu ngài nhất thôi
Yêu người đem lại niềm vui
Khiến cho ‘tự ngã’ mình thời thăng hoa”
Vua Ba Tư Nặc nghe qua
Vẫn chưa hiểu rõ nàng ta nói gì.
Mỹ nhân: “Xin hỏi vậy thì
Ai mà bệ hạ muôn bề yêu thương
Coi như nhất ở cung vàng?”
Nhà vua: “Người đó là nàng chứ ai!”
Mỹ nhân Mạt Lợi mỉm cười:
“Nếu như thiếp lại yêu người khác kia
Vuốt ve, chiều chuộng, mê si
Thời tình bệ hạ còn gì nữa không
Chắc ngài giận dữ vô cùng
Và đầu của thiếp chớ hòng còn nguyên
Lệnh vua chắc chém đầu liền,
Đây là giả dụ để xem thế nào
Xem ngài quyết định ra sao
Có như thiếp nghĩ từ bao lâu rồi?”
Vua nghe hỏi chợt ngẩn người
Tỏ ra lúng túng trả lời dễ đâu
Sau khi im lặng hồi lâu
Cuối cùng vua thốt ra câu chân tình:
“Lời nàng quả đúng thật tình
Thật ra mình chỉ yêu mình mà thôi!”

oOo

Đúng lời Đức Phật dạy rồi:
“Tâm ta đi khắp mọi nơi trên đời
Cũng không tìm thấy được người
Đáng yêu, đáng quý hơn nơi thân mình!
Ai yêu ‘tự ngã’ chân tình
Bản thân quý mến nhiệt thành mãi thôi
Thời luôn luôn phải nhớ lời
Chớ nên hại ‘tự ngã’ người làm chi!”

———=oOo=———

Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO
Thi hóa “Truyện Cổ Phật Giáo”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.