Dạy khỉ nói
Quan nào dạy khỉ lành nghề
Thưởng vàng, tăng chức đôi bề vui thay.
Quan nào dạy khỉ không hay
Phạt tiền, giáng chức xuống ngay tức thời.
Các quan than khổ thấu trời
Xưa nay khỉ nói tiếng người được đâu!…
Quan nào dạy khỉ lành nghề
Thưởng vàng, tăng chức đôi bề vui thay.
Quan nào dạy khỉ không hay
Phạt tiền, giáng chức xuống ngay tức thời.
Các quan than khổ thấu trời
Xưa nay khỉ nói tiếng người được đâu!…
“Ta đem đốt trầm hương này
Thành than rồi bán xong ngay dễ dàng.”
Nghĩ xong chàng đã vội vàng
Mang trầm hương đốt thành than hết liền
Đưa ra chợ bán kiếm tiền
Thế là bán chạy quả nhiên hết hàng…
Vợ chồng rất đỗi mừng vui
Cùng nhau tạo dựng cơ ngơi chốn này
Ngựa xe, nhà cửa, vườn cây
Khang trang lộng lẫy, phô đầy sắc hoa
Tốt lòng giúp đỡ gần xa
Kẻ nghèo, tàn tật, người già neo đơn…
Tu không tinh tấn dài lâu
Dễ gì thông hiểu đạo mầu được ngay,
Tinh tấn quá cũng chẳng hay
Cũng không kết quả, cách này cũng sai!
Tu vừa phải, tu khoan thai
Đừng nên thái quá sẽ hoài công thôi…
Mới hay giá trị con người
Không do vật chất, do nơi tinh thần,
Bà già nghèo khổ tấm thân
Bán nghèo với giá vô ngần quý thay
Làm thiên tử kể từ đây
Hưởng nhiều phước báu, gương này soi chung…
…Chạy cho nhanh chẳng ngoái đầu,
Cả đoàn nghe tiếng ồn ào vẳng lên
Nửa khuya cũng thức dậy liền
Đầu đuôi nào rõ chuyện trên núi rừng
Thế là cả bọn hãi hùng
Cắm đầu cắm cổ đều vùng chạy theo….
Vàng trong ao nước hiện lên
Hai lần mò xuống chẳng nên chuyện gì
Chỉ toàn bùn, thật lạ kỳ
Vàng kia bất chợt biến đi mất rồi…
Đông tàn, trời đất sang mùa
Chim rừng ríu rít thi đua hót mừng
Đón xuân vạn vật tưng bừng
Thiên nhiên khởi sắc quanh vùng tốt tươi
Một hôm trong lúc chuyện vui
Sư già bất giác thốt lời thở than…
…Vừa đến nơi, Gudo nói với lãnh chúa: “Ngài khôn ngoan từ bản tính và có một năng khiếu bẩm sinh để học Thiền.”
“Nói bậy bạ,” Daigu lên tiếng. “Tại sao anh lại nịnh bợ con người đần độn này?…
Nhớ thương ông nội dài lâu
Tro tàn hài cốt cha đâu nỡ rời
Mang về chôn cất tận nơi
Nấm mồ xây giữa vườn thời đẹp thay
Mỗi khi cha đến nơi đây
Thường mang phủ khắp mộ đầy bông hoa…
Ngẫm xem ở chốn dương trần
Dù là vương quốc bội phần lớn lao
Thâu gồm khắp cả năm châu
Hay là nhỏ bé như bao hột mè
Cũng đều phải biến hoại đi
Sinh rồi phải diệt, có gì dài lâu…
…Vị quan được trả thịt về
Vẫn còn đau đớn não nề khóc than
Cứ rên rỉ suốt canh tàn
Nhà vua nghe được chẳng cần xét suy
Đến nơi vặn hỏi quan kia:
Ngươi còn khóc lóc làm chi nữa mà…