Hoa thơm nở cuối trời thu, bóng hình Mẹ hiện hữu trong những tâm hồn. Phải chăng ngọn gió mùa thu đã mang về những hạt bụi sương mờ giăng qua võng mô của mắt anh, mắt chị, mắt em. Ánh trăng toả xuống giữa đêm thâu và ánh mắt rọi vào đến vô tận như tìm kiếm một tình cảm sâu kín nào đó hoặc hiện rồi thoảng mất.
Mẹ – hình ảnh thật sâu kín, thật gần gũi mà cũng xa xa; một lúc nào đó đôi khi ánh mắt cũng dõi qua những đám mây xanh giữa bầu trời bao la rồi chẳng thấy gì. Hình ảnh thu lại một điểm nhỏ trong trí nhớ niêm hữu và hằng cửu – đó là hình ảnh của hoa hồng.
Hình ảnh “Mẹ” thoáng hiện qua ý nghĩa học như đoá “Hoa Hồng” là biểu tượng hoá trên cấp độ cao của nghệ thuật. Trong nghệ thuật, có một niềm hân hoan ưu đẳng – thâm trầm và cao thượng đến độ ta phải mang ơn mãi mãi kẻ nào đã mang đến cho ta (Sacha Guỉty).
Hoa Hồng hay Đâu La Miên, đó là biểu tượng về Mẹ – biểu tượng của tình yêu – hạnh phúc và vĩnh cữu.
Với nhận thức nào đó mang tính tượng trưng – thì có Hoa Hồng hay Đâu La Miên là tình yêu hạnh phúc và vĩnh cữu để rồi vượt qua ý niệm tương đối đến với phương trời tuyệt đối – không còn là tình yêu Hoa Hồng, tất cả đã hoà nhập vào niềm yêu thương và chân lý.
Có nhiều cách nói, nhiều ý niệm về Mẹ – Ở đây những ý niệm về Mẹ thật tuyệt đẹp mang tính triết học và đạo học, hoà qua phương tiện ngôn ngữ diễn đạt và từ đó cũng đã thể hiện những tình cảm sâu nhất về Mẹ. Với một lời văn, một ý thơ hay một nốt nhạc là những tinh hoa kết lại từ những tình cảm yêu kính Mẹ để dâng lên Mẹ.
Nói gì được về một cảm xúc đã tràn ngập. Trời Đà Lạt thật lạnh – mùa thu giăng mờ sương mỏng, hoa lá rủ ướt. Ở đây con tim thường gần như nguội lạnh nếu không nói là tê cóng. Một điều khác lạ là ở đây mùa thu đến, khí lạnh phủ xuống trời sương mà con tim của những đứa con lại được ủ nóng. Bởi vì mùa thu tiết lạnh và sương giăng tưởng chừng như ngày còn bé Mẹ ru bằng những lời ru thật ấm, thật nồng. Những tâm hồn tưởng như đã lớn lên trở thành một con người với một tâm hồn và một tình yêu. Là tâm hồn của nghệ sỹ qua Đạo học.
Đâu La Miên – Ấy trời hoa, tiếng hát vang lên hoà vào trời thu trong xanh, ngợi ca những bông hoa nở hồng tuyệt đẹp giữa Hội Vu Lan.
TRẨY HỘI HOA HỒNG
Người về phố nọ chưa quên
gởi trăng cuộc mộng cuối hiên đêm nào
nhớ người gởi tặng rượu đào
hạ qua, thu nở cúc chào hội hoa
gác văn khách nhớ đêm qua
trầm hương thơm ngát cuộc trà thâu đêm
gặp nhau đây, gọi là duyên
đào reo dây ngọc hàn huyên phím nồng
nấc tơ nhả lụa thanh không
sơ giao khúc ấy mở tung tay ngà
nến hồng soi bóng chùm hoa
giao tình khúc chuyển mây qua suối hồng
nhớ từ xuân nọ sang đông
quên đi một chuyến gió tung tóc chiều
con chim hồng yến mỹ miều
nữa đêm dậy nhớ tiếng kêu u sầu
cuối đêm trăng dậy bên lầu
thoáng trong dáng hạc qua cầu sớm mai
dấu chân in cánh lan đài
bước về sương điểm hai vai ngọt ngào
trời hồng lộng lẫy vươn cao
mây chắp cánh hạc tung vào trời xanh
trên hồ sương bạc long lanh
toả ngời muôn sắc vây quanh lối về
giấy hồng tựa đá thơ đề
ghi nhanh thoáng ngọn tiểu khê bồi hồi
nắng mai gió sớm qua đồi
em phơi áo lụa ánh ngời muôn sao
đường qua nắng sớm vương chào
chim đưa giọng hót cất vào không gian
thông xanh nhả tiếng tơ vàng
ngập ngừng cỏ dại bàng hoàng nao nao
đợi mùa trăng nọ biết bao
dâng lên ý đẹp tay trao hoa hồng
sáng mai quán vắng lầu không
đợi người mở cửa ngắm bông nở đầy
trước vườn lối sỏi rêu gầy
nhạt nhòa bàn ghế gốc cây rã rời
giúp em đẩy cửa qua trời
mắt tình trao thoáng nụ cười khói sương
nắng hồng thoáng nhẹ trên đường
thênh thang gót liễu vấn vương đôi tà
em đi dáng đẹp như hoa
lòng phơi phới nở chan hoà niềm vui
đêm trăng chợt nhớ bùi ngùi
trở về non lạnh khuất trời mây bay
đường đi qua ải sương nầy
trăng soi cỏ biếc – dấu dày chân xưa
chập chùng bông cỏ lưa thưa
lối mòn lên núi hoa đùa reo ca
lập loè ánh lửa sương nhoà
bên sườn núi lạnh vọng qua tiếng cười
về non cởi áo mây trôi
tắm trăng trầm thuỷ giữa đồi bao la
quỳ dâng dưới ánh trăng tà
chùm bông cỏ dại bên toà Như Lai
sáng mai ra cuốc hiên ngoài
cánh hồng hé nở điểm vài hạt sương
trồng hoa đợi nở trong vườn
hái về dâng Mẹ cúng dường Vu Lan
hội hoa nở giửa mùa trăng
biết bao ý đẹp trăng rằm dâng hoa
Mẹ hiền như bóng sương qua
sơ thu tơ lụa hong tà nắng bay
kết hoa búp ngọc đôi tay
nở hồng má thắm tặng ngày hội HOA
mắt em ngời ánh sao xa
nữa thu trăng đỗ bóng nhoà đường mây
đưa nhau lễ hội chùa này
áo em hồng lụa cài mây hoa hồng
tơ đàn quyện khói hương trầm
ngọt ngào tiếng MẸ vời dâng cõi lòng
chờ em kết bánh mây hồng
ĐÂU LA MIÊN ấy vô cùng hoa đơm
án hương trầm toả bay vờn
kết Liên Hoa tụng kinh thơm đôi hàng
tặng nhau giữa hội hoa này
“Bông Hồng Cài Áo” dâng đầy quả thơm
trên môi một nụ hoa đơm
tay măng kết tụ – mây vờn áo hoa
lụa dâng tơ thoảng lời ca
lung linh thơ kết cuộc trà hội chung
trăng soi giữa chốn thanh không
nhớ mùa mở hội HOA HỒNG tặng nhau
Đà Lạt sơ thu
Kính dâng Mẹ hiền kính yêu bao la
Thích Minh An
Chưa có bài tương tự.