Thiền sư Vạn Hạnh và câu đối Xuân

Người ta thường cho rằng đời người là trăm năm dài, nhưng dưới mắt Thiền sư chỉ là một giấc mộng, khi mang được hình hài này trong từng sát na sanh diệt vô thường chẳng khác nào như ánh chớp nháng lên trong hư không rồi phụt tắt…

Nhìn xuống & ngẩng cao lên với đời

Xin hãy nở một nụ cười tươi thắm
Trao tặng người không phân biệt lạ quen
Như trăng kia vẫn sáng đẹp hơn đèn
Tỏa ánh sáng đến khắp cùng trần thế.
Đừng ngần ngại và cũng đừng chậm trễ
Hãy thương người thì sẽ được người thương…

Trung Thu làng Nủ

Các con ơi… Dậy rước đèn!
Sao còn nằm mãi giữa nền đất hoang?
Qua rồi, bão lũ đã tan
Mưa giờ đã tạnh, mây quang, gió ngừng
Sao con bỏ lại bản mường
Sao con chẳng dậy đến trường, học ngoan?…

Trung Thu buồn

Chị Hằng đau lắm Cuội ơi!
Trung Thu buồn toả khắp nơi đó tề
Miền Bắc khốn khổ tứ bề
Yagi quái ác nặng nề thiên tai
Nước nhà nặng cả hai vai
Trăng thu chiếu thấy mặt ai cũng buồn…

Lời của mùa thu

Khi thu về đêm nay trời se lạnh
Đốt nến tri ân, nghe nhói trong lòng
Tim thổn thức quanh ánh hồng ngọn nến
Nhã câu từ… run bần bật bờ môi.
Cố nén thôi… đừng vỡ oà tiếng khóc!
Trước điện tiền, nghe vọng tiếng ầu… ơ…

Cụ Quách Tấn, Cụ Đào Duy Anh và Thầy Tuệ Sỹ

Khi Đào Duy Anh lần đầu tiên từ Hà Nội vào Nha Trang đến thăm Quách Tấn, ông hỏi ý kiến Quách Tấn là ai là người mà ông nên đến thăm? Quách Tấn trả lời ngay: Tuệ Sỹ, chỉ có Tuệ Sỹ là người đáng thăm nhất. Và ông Đào Duy Anh đã leo núi lên chùa Hải Đức để thăm Tuệ Sỹ…