Tưởng nhớ về anh

Di ảnh Cố Huynh Trưởng GĐPTVN Thị Đề NGUYỄN KHẮC THỌ

 

Anh!

Phật chúng sanh tánh thường rỗng lặng, thì sơn hà đại địa lại có thật hay sao? Nhưng có đến, có đi; là có y, chánh báo, có quê hương xứ sở, có thân phận con người.

Anh em ta không cùng mẹ cha, nhưng cùng rừng cội, đó là quê nhà hằng có vô sanh, nên gọi nhau bằng anh, bằng chị, suốt kiếp cuộc đời mà không hề mời thỉnh, bởi trên mình còn chiếc áo màu lam.

Đã bao năm qua, trên vạn con đường quê hương ta đó, từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, từ miền thùy dương cát trắng đến núi rừng thầm lặng âm u Tây Nguyên của tổ quốc. Anh em mình có mặt khi thanh bình hạnh lạc cho đến thời đạn lạc bom rơi giày xéo tơi bời giang sơn đất nước.

Anh là người thế hệ đi trước, đoạn đường lịch sử “tiến thoái lưỡng nan”, nhưng anh đã bước đi trong quang huy tỏa sáng, khi quê nhà ngập chìm trong bão loạn, biết bao người phải bỏ mạng ô danh. Chúng em tự hào về anh, về đường công danh không có gì to lớn cả, nhưng chiếc ghế nhỏ của vị Chánh Thư Ký bền bĩ hơn sáu mươi năm. Anh không tranh nhưng tuyệt không có người giành. Rõ anh là cây bồ đề Đại Thọ vươn cao tỏa rộng để chúng em mặc tình ca hát rong chơi.

Hơn một lần giương cao kỳ hiệu Sen Trắng đưa con thuyền Vạn Hạnh thứ 5 vừa tiên tiến, vừa hiện đại đúng Nội Quy – Quy Chế vươn lên ngạo nghễ, hoàn thành sứ mạng trong cuộc đời đầy bão loạn phong ba.

Với kỳ hiệu Ngũ Minh anh dẫn đầu đoàn Phú Lâu Na tôn giả đem ánh đạo soi sáng vùng Du-na, mà ngày nay anh chị em đã bắt tay liên kết nhau thành người lãnh đạo vẫn tự hào trại mình đã kinh qua. Trại thành công nhờ đức của anh và người truyền lửa Sa-môn Thích Thái Hòa với bản du ca “Tứ Tất Đàn” phương tiện hoằng hóa, tạo dấu ấn tâm linh mà Trại Sinh không thể nào quên.

Em cung kính nghe “Đạo cao thiên nhân kính, đức trọng quỷ thần kinh”. Tuệ Uyển Ni Viện chứng tích một thời cho lời của cổ nhân. Đức Quảng mến đức anh viết bài ca chân thành dịu ngọt thương tiếc Cội Lam Già.

Giờ hai năm đã qua, con đường anh đã đi, đàn em đã đăng trình với hào khí Đông A ngút ngàn chí cả. Đó là điều lành lớn: Đại tường cát khánh. Chúng em ngồi đây trước sân nhà anh mây thu sáng phủ, đi với thiện trí, ngồi với bạn hiền như đi trong mưa sương, tuy không ướt áo nhưng ngọt ngào, ấm lạnh tự biết. Thiết tha biết mấy có phải thế không anh?

Là em của anh, phải cần cầu huệ trí, phải kiên tâm bền bĩ, phải hành thâm thiện pháp, phải tỏa sáng hạnh lành, rõ con đường vô sanh mà an nhiên thoát hóa, dù là rằng mình đang ở Ta bà./.

THỊ NGUYÊN

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.