ĐỪNG HỎI CHỊ
Em ơi chị đã xa nguồn
Nhìn trăng tháng bảy nỗi buồn dâng cao
Em đừng hỏi chị vì sao!
Áo cài hoa trắng lệ trào tuôn rơi
Non cao chị cũng xa rời
Chiều thu lá úa mây trời mênh mông
Đi về đêm trắng tay không
Đâu còn ai nữa đợi trông mỗi chiều
Cửa nhà sau trước quạnh hiu
Vườn rau ngõ vắng dập dìu lá rơi
Em đừng hỏi nữa em ơi!
Mẹ cha chị đã qua đời còn đâu
Thâm tình nghĩa nặng ân sâu
Hiếu chưa trọn đạo gánh sầu ly tan
Thu về tháng bảy Vu Lan
Chị nghe tuyết rã trăng tàn hoa rơi
Nếu em còn mẹ trên đời
Sống cho trọn hiếu với người yêu em.
Mai kia bóng ngã nương chiều
Xa nguồn cách núi, không nhiều ăn năn.
Đêm rằm tháng bảy tròn trăng
Em đừng hỏi chị, chị hằng xót xa
Ôi! Người đã mất mẹ cha…!
Quảng Hoa PHAN THỊ HỒNG LIÊN