KHÔNG CHỊU NHẬN
Một hôm, vào lúc nửa đêm, Thiền Sư Lợi Tung đứng trước Tăng đường la to:
– Có trộm! Có trộm!
Tiếng la làm đại chúng kinh động. Khi ấy có vị Học Tăng từ trong Tăng đường chạy ra, Thiền Sư Lợi Tung nắm chặt ông ta, nói:
– Bắt được trộm rồi!
Học Tăng cự tuyệt nói:
– Thiền Sư! Ngài lầm rồi, con chứ không phải trộm!
Lợi Tung vẫn nắm chặt, quát to:
– Chính là ông! Tại sao không chịu nhận?
Học Tăng hốt hoảng chẳng biết thế nào. Thiền Sư Lợi Tung nói kệ:
Ba chục năm qua Tây Tử Hồ (Lợi Tung),
Hai thời cơm cháo khí lực thô.
Vô sự lên non hành một chuyến,
Xin hỏi mọi người có hiểu chăng?
(Nguyên văn):
Tam thập niên lai Tây Tử Hồ,
Nhị thời trai chúc khí lực thô.
Vô sự thượng sơn hành nhất chuyến,
Tá vấn thời nhân hội dã vô?
Lời bình:
Có người nói: “Bắt trộm trong núi thì dể, bắt trộm trong tâm mới khó”. Trong sinh hoạt hàng ngày, chúng ta thường dùng mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý hướng ra ngoài bám víu sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp mà sanh ra các thứ phiền não khổ đau. Ba mươi năm tu hành, mỗi ngày hai thời cơm cháo chỉ vì hàng phục tên trộm trong tâm. Lãnh hội được như thế, một phen lên núi sẽ bắt được tên trộm trong tâm. Phật pháp ở ngay đó!
Thiền Sư Lợi Tung một phen khảo nghiệm Thiền Giả, thật là một Thiền Sư đại cơ đại dụng.
Nơi cửa sáu căn đều là trộm,
Ngày đêm sáu thời dạ bồi hồi.
Vô sự lên đường đi thưởng ngoạn,
Gây ra rắc rối biết hỏi ai?
Ngày đêm hai mươi bốn giờ làm sao giữ cửa sáu căn của chúng ta? Đừng để nó quấy nhiễu, đó là công khóa tu thiền không thể xem thường.