Một bài thơ bình dị của Đoàn Nhật Giang gởi về Thư Viện GĐPT mà sao nghe như chuyển tải một lời tâm sự thâm trầm; một lời nhắn gọi ưu tư, khắc khoải; như người quản lửa nuối tiếc cố nhóm thêm củi vào đống than hồng khi đêm lửa trại đã dần tàn, báo hiệu cuộc vui sắp dứt, bài ca cuối lửa bi tráng sắp sửa cất lên theo màn đêm lãng đãng về khuya…
NHẮN VỀ ANH
Viết đi anh! cứ theo dòng suy tưởng,
Viết đi anh! cho thỏa chí bình sinh.
Để mai đây trong vạn tấm Lam tình,
Dành lại chút gì lưu danh hậu bối.
Đường còn dài… hậu sanh tiếp nối,
Tiếp lửa anh, nối bước theo sau.
Vẫn biết đây không phải phép nhiệm mầu,
Nhưng lửa đó, truyền đăng: sứ mạng!
Đường không ngắn, lòng cũng không vơi cạn,
Thì lo gì lắm bụi, nhiều mưa?
Thì lo gì nắng gắt, trời trưa?
Thì lo gì đêm bảo bùng tăm tối?
Thì lo gì không người tiếp nối…?
Anh đã dấn thân…
Với đôi chân không bối rối,
Thì bước đi cho thỏa chí trai Lam!
Đêm thức trắng ai cộng khổ đồng cam?
Dẫn bước hậu lai bằng tấm lòng tự nguyện.
Thức và viết – để mai này không hối tiếc,
Lam lộ này ta chọn – thì ta đi.
Vậy sao anh cứ phải nghĩ suy?
Sứ mạng này không thuộc về ai – mà tất cả!
Truyền đăng kia…
Vẫn câu hỏi với những dấu chấm dài…
NGUYÊN HỮU – Đoàn Nhật Giang
Kính tặng anh QM – Những ngày bất toại ý & âm thầm nén lòng hy sinh lặng lẽ.