NỔI LỬA TỪ BI
Dân tộc ta không thể nào thua!
Đạo pháp ta đời đời xán lạn!
Dầu trải mấy qua phân ly tán
Bị áp bức, phao vu, bội phản
Nhưng vẫn còn núi, còn sông
Còn chót vót mãi ngôi chùa.
Hỡi kẻ sống không tim!
Kìa! muôn người chết không mồ
Đang ngồi dậy
Chẳng sức nào ngăn cản
Nối tiếp nhau trong một bài thơ:
“Trả lại chúng ta ngày Phật Đản!
Chấm dứt đi mau ngày Quốc Nạn!”
Và từng mảnh thịt xương rã rời bom đạn
Vùng đứng lên gào thét vỡ sông hồ
Khắp bãi biển hoang liêu
Khắp rừng cây rách nát:
Đà Nẵng, Đà Lạt
Ở đó Huế đô…
Nóng – những nắm xương khô
Từng oan thác cũng đội mồ bước lên
Mỗi Phật Tử bên kia bờ thảm sát
Dám vong thân vẫn chí sắt son bền
Đang trở về trong tình thương bát ngát
Theo nhịp cầu chuông mõ nối hai bên
Hồi thanh sáu ngả vang rền!
Cuộc tranh đấu vượt ra ngoài giới hạn
Của tử – sinh… mầu nhiệm pháp vô biên!
Suối hùng lực mấy thu chẳng cạn,
Nước cành dương tẩy xóa mọi oan khiên…
Chúng ta may còn sống
Lẽ nào chưa xúc động?
Chưa lắng nghe tiếng gọi triền miên
Đã ngân vang sáng – tối cả hai miền?
Ôi! từ Phật mở kỷ nguyên
Tháng tư nguyệt chẳng đoàn viên, cớ gì?
Tiếng niệm Phật chảy dài trang lịch sử
Mười phương Tín Đồ – Tăng Ni
Trái tim Thầy Quảng Đức
Vừa rung lên phơi phới đạo kỳ
Sau 175 ngày đêm nối Lửa Từ Bi
Dòng trôi mưa nắng kể chi
Lửa dâng cao, gió huyền rẻ sang mùa!
Lẽ thường: Ngôi chúa
Dựng trên súng phải tiêu dưới đạn
Chỉ còn lại tinh thần nhân bản
Vằng vặc núi sông, chót vót ngôi chùa
Nên dầu bị qua phân ly tán
Bị áp bức, phao vu, bội phản
Đạo Phật ta vẫn đời đời xán lạn!
Dân Việt ta vẫn không thể nào thua!
VŨ HOÀNG CHƯƠNG