Đã bao mùa sen, bao mùa phượng tôi đón chờ này vía Phật đản sanh. Những hồi hộp, náo nức, rộn ràng của ngày xưa dường như vẫn trinh nguyên trong tôi mỗi độ hè về.
Thuở nhỏ tôi có cà một mùa Phật Đản, nghĩa là có cả gần một tháng để mà mơ mộng và mong chờ. Ngày rằm tháng tư chỉ là ngày quan trọng nhất trong mùa đó. Bạn bè tôi, những con chim oanh vũ còn mới chập chững “mở mắt” hay “cánh mềm” cũng háo hức như tôi. Cả một ngày hội lớn với những niềm vui đang chờ chúng tôi phía trước… Chúng tôi tập hát, tập múa, tập những vở kịch tái hiện lại cuộc đời đức Phật. “Ngày rằm tháng tư sáng tươi về đây. Trời bình minh đàn chim líu lo vờn cây…”; “Ta ca vang ta ca vang, ca khùc mừng ngày đản sanh…”. Những ca khúc đó đã vang ngân trong tuổi thơ tôi mỗi khi hè về và mỗi lần nghe lại vẫn nguyên vẹn không khí náo nức của thuở ban đầu.
Chúng tôi dựng lại hoạt cảnh cuộc đời đức Phật, cũng hoa sen bảy bước, cũng rèm nhung trướng rũ, cũng cảnh vượt dòng Anoma… tất cả đều còn khá đơn giản từ đạo cụ cho đến cách diễn xuất nhưng bao giờ chúng tôi cũng thấy vui vì được gần Phật hơn, được hiểu Phật hơn trong từng vai diễn của mình.
Từ khoảng mùng 8 tháng tư, chúng tôi đã chuẩn bị cho những cuộc trại họp bạn lớn vào Phật Đản. Oanh Vũ chúng tôi ai cũng háo hức, bởi chúng tôi sắp được tự cắm trại, tự nấu cơm, tự lo cho mình và các bạn trong đàn suốt 3 ngày. Các anh chị Huynh Trưởng dạy rằng, sống tự lập như thế trong ngày Đản Sanh, chúng tôi mới có dịp hiểu được phần nào những nhọc nhằn của Đấng Từ Phụ khi bỏ cung vàng điện ngọc ra đi tìm đường cứu độ chúng sinh. Và quả thật, trong cả mùa Đản Sanh, chúng tôi đã nghĩ nhiều đến đức Phật và thương kính ngài vô hạn.
Thuở nhỏ, mỗi lần Phật Đản, tôi thích đứng lặng hàng giờ bên vườn Lâm Tỳ Ni chưng trước sân chùa. Cái vườn bé tí mà sao với tôi ngày xưa nó lại rộng mênh mông đến thế! Hoàng hậu Mada vịn cành vô ưu, đức Thế Tôn đản sanh bước đi 7 bước trên 7 hoa sen. Hình ảnh ấy ghi lại mãi trong ký ức của tôi, đó là hình ảnh thiêng liêng nhất trong ngày Phật Đản. Dù sau này cái đầu duy lý có bắt tôi không tin nhiều vào cổ tích thì tôi vẫn tin rằng đã có 7 hoa sen huyền bí xuất hiện trong ngày thiêng liêng ấy. Làm sao có thể bỏ đi các huyền sử xung quanh đấng Toàn Giác như đức Phật Thích Ca!
Những mùa Phật Đản của ấu thơ tôi đã trôi qua như thế. Trong veo, ngây thơ dưới bóng mái chùa u tịch. Đã có những mầm sống là chúng tôi đang vươn dậy trong đạo mầu, trong nụ cười hoan hỉ của Như Lai.
Rồi chúng tôi lớn lên, mỗi đứa một phương, những con chim Oanh Vũ ngày xưa giờ đã tung bay khắp mọi phương trời. Phật Đản xứ người, tôi càng quay quắt nhớ những kỷ niệm ấu thơ. Mỗi lần ngồi trên một xe bus đi ngang qua một ngôi chùa có treo băng “Kính Mừng Phật Đản”, lòng tôi rộn ràng, hân hoan, nhưng rồi lại chùng xuống cùng với sự bơ vơ giữa lòng thành phố lạ. Không biết bạn bè tôi ngày xưa có cảm thấy thế không, nhưng sao tôi thấy buồn, thấy nhớ quá những mùa Phật Đản quê nhà.
Có những năm, rằm tháng tư, tôi đi lễ chùa một mình. Trời mưa to, sụt sùi như miền Trung mùa lạnh. Tôi ngồi nhìn mưa rơi trong sân chùa, lòng tìm lại những kỷ niệm ấu thơ mong có một chốn về an trú. Tôi thắp hương, đảnh lễ đức Thế Tôn và tôi tìm được thời ấu thơ của tôi trong vầng hào quang, trong dáng ngồi và nụ cười của ngài. Nhìn Phật, tôi đỡ nhớ nhà hơn. Đó là hình ảnh quen thuộc và thân thương duy nhất của ngày xưa mà tôi có thể nhìn thấy trong những mùa Phật Đản xa nhà. Hình như Thế Tôn cũng thấu lòng tôi, nụ cười của ngài âu yếm vỗ về, động viên tôi. Tôi thấy trong mình bùng lên niềm tin và sức mạnh.
Mùa Phật Đản năm nay, tôi vẫn lang thang xứ người. Nhưng chắc tôi sẽ không bơ vơ tìm về kỷ niệm như những năm trước bởi tôi đã có một Gia Đình mới với những người anh, người chị sẽ cùng tôi chia sẻ niềm hân hoan của mùa Đản Sanh. Nhưng, tôi biết, tôi vẫn sẽ lặng mình bên một khu vườn Lâm Tỳ Ni, và vẫn sẽ quỳ dưới chân Thế Tôn để tìm về “tôi” của ngày xưa, và cả “tôi” của bây giờ. Bởi Thế Tôn, ngài là chốn bình yên cho tôi quay về và nương tựa…
ANH NHI
Tạp Chí Văn Hóa Phật Giáo số 32