PHƠI NẤM HƯƠNG CÔ
Trong chùa Vĩnh Bình có một Thiền Sư tuổi đã ngoài tám mươi, đang phơi nấm hương cô dưới trời nắng chang chang. Hòa Thượng trụ trì là Thiền Sư Đạo Nguyên nhịn không được nói:
– Trưởng Lão! Ông tuổi già sao còn nhọc nhằn làm việc ấy, xin Thầy không nên cực khổ như thế! Tôi có thể kiếm người làm thay Thầy.
Thiền Sư già không chút do dự, đáp:
– Người khác không phải là tôi.
– Thầy nói không sai, nhưng không nên làm lúc trời nắng chói chang thế này!
– Trời nắng không phơi nấm, chẳng lẽ đợi trời mát hay trời mưa phơi sao?
Thiền Sư Đạo Nguyên là chủ một ngôi chùa, chỉ đạo muôn phương, nhưng gặp Thiền Sư già này cũng phải chịu thua.
Lời bình:
Trong sinh hoạt của thiền giả, không luận là việc gì cũng không nhờ bàn tay của người khác, cũng không đợi đến ngày mai. Người khác không phải ta. Bây giờ không làm, đợi đến chừng nào mới làm? Đó là vấn đề cho con người thời nay phải suy gẫm!