Nhớ những mùa Phật Đản xưa…

Cứ vào đầu tháng tư âm lịch, chúng tôi cũng bắt chước người lớn làm xe hoa. Những chiếc xe được làm từ vỏ hộp giấy, hộp thiếc; bánh xe là những cái vỏ lon sữa bò hoặc lon Coca Cola. Xe trang trí nhiều màu sắc, cũng có 7 đóa sen hồng, cũng bánh xe luân hồi, cũng có cờ có đèn…

Thương nhớ mùa Trung Thu xưa

Mỗi năm đến Trung Thu, cảm giác háo hức vẫn còn đâu đó, nhưng rồi cảm xúc ấy lại như bước hụt khi thấy mọi thứ thuộc về Trung Thu đang mất dần, phai dần, nhạt dần đi. Tiếc thương tuổi thơ mình, mà cũng tiếc cho các em không được sống trong một tuổi thơ bình dị, hồn nhiên vô tư, lung linh sắc màu nữa…

Trả lại Tết Trung Thu cho em!

Tết Trung Thu giờ đây trở thành dịp để “tạo quan hệ” núp dưới danh nghĩa tặng quà Trung Thu, bánh Trung Thu trở thành món hàng nhằm ngoại giao trao đổi của người lớn, chứ không còn là ngày hội của thiếu nhi nữa. Bánh có đẹp mắt mà người chẳng đẹp lòng…

Tết Trung Thu xưa và nay

Giờ đây mỗi lần thấy phố phường bày bán bánh Trung Thu là tôi lại thèm được nghe những bài hát đồng dao quen thuộc, thèm được thấy sắc nến lung linh của những chiếc đèn ông sao, đèn quả châu được thắp sáng từ những đôi tay bé xíu của đám trẻ ngày ấy…

Trung Thu xưa và nay

Trung Thu ngày nay đã khác, khác nhiều ngày xưa lắm rồi! Lũ cháu tôi bây giờ không như lũ chúng tôi hồi ấy – đèn lồng dở, không bắt mắt chúng sẽ chê, không thèm đụng đến; bánh Trung Thu phải là những loại bánh nướng vàng ươm thơm phức! Đèn cầy phải là loại tốt nhất, thậm chí còn phải thơm hương lài, hương sả…

Trung Thu hoài vọng

Trung Thu thì chỉ có một đêm, nhưng sự háo hức của các em – mà không chỉ các em, của cả các bậc Phụ Huynh các em nữa chứ – thì có từ rất sớm, bắt đầu trước đêm trăng tròn hằng nữa tháng và dư âm cố kéo dài thêm sau đêm đó cũng bằng ngần ấy…