
Viết cho Đức Hạnh – (Đoản văn) Tuệ Sỹ
Giáo lý cao siêu trong nhiều trường hợp trở thành trò lý luận viển vông. Không thể trao gươm Thái ất cho trẻ nhỏ đi đập hạt dẻ. Bất cứ viên đá cuội tầm thường nào cũng đều có hiệu quả rất đáng hài lòng hơn…
Giáo lý cao siêu trong nhiều trường hợp trở thành trò lý luận viển vông. Không thể trao gươm Thái ất cho trẻ nhỏ đi đập hạt dẻ. Bất cứ viên đá cuội tầm thường nào cũng đều có hiệu quả rất đáng hài lòng hơn…
Với mình, Cha là một người dung dị, hiền lành, dễ gần nhưng cũng đầy bản lĩnh, cứng rắn; một thầy giáo mẫu mực (từng dạy học ở Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng); một nhà Nho am hiểu thâm sâu chữ Hán; một người Huynh Trưởng GĐPTVN sống trọn với lý tưởng áo lam…
Bài viết “Giới thiệu sơ lược về âm nhạc Việt Nam” của tác giả Nguyễn Hữu Ba dưới đây được đăng trong Tạp chí Tư Tưởng số 49 – tháng 2 năm 1975 (Năm thứ IX, Bộ VIII). Tư Tưởng là tập tạp chí do Viện Đại Học Vạn Hạnh Sài Gòn chủ trương…
Đọc lại vài câu chuyện về ngôi chùa Hải Đức cùng quá trình hình thành Phật Học Viện Trung Phần tại Nha Trang qua lời kể được trích dẫn từ các sứ giả của Như Lai, của tác giả Xứ Trầm Hương để có thể hiểu thêm về những nét chấm phá tuyệt đẹp trong bức tranh tổng thể sắc thái tâm linh Phật Giáo…
Trước mặt chàng, con đường mòn lên núi đã bị đôi cánh cửa tùng khép chặt. Chàng đưa tay cố đẩy. Nhưng hai cánh cửa kiên cố vẫn im lìm không lay chuyển dưới sức mạnh của đôi cánh tay chàng. Chàng lấy làm lạ…
Uy lực tự nhiên của Thích Nhất Hạnh hiện lên trên một gương mặt thật nghiêm khắc, tương phản một cách thật lạ lùng với một nụ cười rạng rỡ trên môi mỗi khi ông cất tiếng để nói lên một điều gì đó…
Đường Xưa Mây Trắng vẫn bay
Dấu Chân An Lạc chắp tay nguyện cầu
Am Mây Ngủ đến mai sau
Trần gian Thả Một Bè Lau giúp đời
Phù sinh dòng nước nổi trôi
Nẻo Về Của Ý, tình người của sen…
Bóng chiều chếch về Tây, hoàng hôn sắp phủ cảnh vật, chàng “hiệp sĩ” năm nào vẫn men về lối cũ, leo lên dốc đá mệt mỏi, nhìn lại chốn xưa, cổng tam quan hé mở, chàng ngã mình bên tháp cổ…
Dưới rừng thông cao vút dựng lên trước nền xanh đậm của núi rừng bao bọc phía sau và đại dương xanh dờn dàn trải phía trước, màu áo lam của Trại sinh đã hòa hợp một cách nhịp nhàng với màu sắc của khung cảnh…
Người Đoàn Trưởng phải là đạo quân tiên phong của phong trào hoằng dương Phật Pháp, bền chí dai sức, không xiêu lòng trước những cám dỗ, không nhụt chí trước những đe dọa. Tóm lại, người Đoàn Trưởng phải “cứng để đứng đầu gió”…
Vừa nghĩ đến chuyện lấy con búp-bê làm tượng Phật, chị Hai mừng rỡ reo lên: Có rồi, lấy con búp-bê của chị, bẻ một cánh tay chỉ lên trời, một cánh tay chỉ xuống đất, đặt lên lễ đài là hết ý…
Tuổi trẻ chúng ta cứ đổ thừa cho thời cuộc, do kinh tế thị trường, do công nghệ thông tin, do thế thời phải thế, rồi than buồn, than khổ, tại bên nọ, bởi bên kia… Còn lão, vẫn mãi nụ cười an tịnh trên môi, và mãi ngồi yên ngắm cuộc đời huyễn hoá…