Giọt buồn nhỏ xuống thời gian
Đọng thành sương phủ lên ngàn dâu xanh
Nhà Lam từ độ vắng anh
Hai mươi năm trải khúc quanh đoạn trường
Tiếc vì màu áo yêu thương
Thế nhân rẻ lối chia đường giả danh
Nổi đau thế kỷ chưa lành
Bởi dòng nước đục qua gành đêm đen
Mưa không thấm đất khô cằn
Thời gian chết lịm điệu năng bốn mùa
Đất trời rực lửa hơn thua
Vầng trăng nhỏ lệ bởi lừa dối nhau
Sông nghiêng nước bốc hơi sầu
Say mê danh lợi bạc đầu chưa thôi
Hai mươi năm đã qua rồi
Vẫn chưa thấy được khung trời bình yên
Anh hòa sông núi hồn thiêng
Xin che chở mái Lam hiền NHƯ TÂM./.
Quảng Hoa PHAN HỒNG LIÊN