Biết mình là Xuân

 

 

Xuân về xin hãy về đây,
Lạnh đông khép lại nắng say sưa cười;
Ước mơ nở tận ven trời,
Bàn tay chắp lại nguyện đời bình an;

Mắt thương ai lại mơ màng,
Hỏi trời mấy tuổi xuân vang tiếng cười;
Dọc ngang giữa cõi luân hồi,
Có chi được mất mà vời vợi trông;

Xuân xưa còn ở trong lòng,
Xuân nay mây biếc nắng hong ven đồi;
Gió xuân đùa với mây trời,
Tình chim hồng hạc hát lời tự do;

Bến xưa còn nhớ con đò,
Nhớ con nước chảy còn mơ sông dài;
Trăng nghiêng không đổ bóng đoài,
Cho mai già vẫn nở hoài trên cây.

Mặc đời trăm phía gió lay,
Muối xưa còn mặn gừng cay nhân tình;
Hồn thi đùa với mai xinh,
Trăm năm ai dễ biết mình là xuân!

TUỆ NGUYÊN – THÍCH THÁI HÒA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.