Cảm niệm mùa Vu Lan


Kính lạy Cha Mẹ, bậc Phạm Thiên đất trời!

Khi những cái nóng qua đi để nhường chỗ cho những cơn mưa bất chợt trên mảnh đất xô bồ và tấp nập với những cơn gió se lạnh thoáng qua làn da là báo hiệu một mùa Vu Lan lại về đối với những người con Phật. Tiếng chuông chùa khẽ vọng như thôi thúc chúng con quay về với đời sống thực tại để lắng lòng cảm nhận suối nguồn yêu thương cao cả từ cha mẹ. Ân đức từ giáo pháp của đấng Từ Phụ đã soi sáng cho chúng con thấy rõ Tứ Trọng Ân trong cuộc sống mà mỗi một con Phật trong xã hội phải luôn biết tôn thờ.

Trong Kinh Tăng Chi (I,75) có dạy: “Này các Tỳ-kheo, có hai hạng người trả ơn không thể nào được. Thế nào gọi là hai? Đó là Mẹ và Cha. Nếu một bên vai cõng Mẹ, một bên vai cõng Cha, làm như thế suốt trăm năm cho đến một trăm tuổi. người con cũng chưa làm đủ hay trả ơn đủ cho Cha Mẹ”.

Vì rằng:

Cha Mẹ là đấng Phạm thiên
Là Thầy trước cả sư thiên trên trời
Ân cha nghĩa mẹ cao vời
Chúng con ghi nhớ một đời thâm ân.

Nói đến cha mẹ tức là nói đến thâm ân chín tháng cù lao, nuôi dạy chúng ta khôn lớn. Cha mẹ đã mang cho con hình hài và nhịp sống, từ trái tim, mạch máu, hơi thở đến cả nụ cười. Mẹ mang nặng đẻ đau, nâng niu gìn giữ chúng con ba năm bú mớm với những dòng sữa ngọt ngào yêu thương, Sự khôn lớn của chúng con là những nỗi đoạn trường cay đắng, gian nan vất vả của cha kể sao cho hết, bút mực và ngôn ngữ thế gian nào có thể tả cho cùng:

Ngôn ngữ trần gian là túi rách
Đựng sao đầy hai chữ Mẹ Cha.

Chúng con được trưởng thành trong vòng tay che chở của mẹ cha, trong những lời ru dạy bảo ân tình. Bao vất vả gian nan và cay đắng nghiệt ngã của cuộc đời cha mẹ đều quằn gánh trên vai, gồng gánh cho con nên người. Trong giông tố, cha dang cánh tay vững chắc như bức tường kiên cố bảo bọc đời con. Trên bước đường đầy rẫy những cạm bẫy, đau thương của cuộc đời, những lúc con mỏi gối chùn chân như muốn ngã quỵ, mẹ là người luôn có mặt bên con để dìu dắt, an ủi, động viên, chắp thêm cho con đôi cánh của niềm tin và hy vọng để vươn lên trong cuộc sống với tình yêu thương, sự hy sinh vô bờ bến… Ân đức đó, có lẽ chỉ những ai đã làm cha, làm mẹ mới có thể thấu hiểu một cách trọn vẹn những đắng cay cơ cực hay sự thống khổ đoạn trường của mẹ, của cha:

Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ.

Kính thưa Ba Mẹ!

Đã gần bốn mùa Vu Lan báo hiếu trôi qua trong lòng con thiếu vắng hình bóng đáng kính của cha. Người ta nói, mất cha là mất cả bầu trời, con như lạc lõng chơi vơi giữa dòng đời khi thiếu vắng những lời an ủi và động viên của ba. Ba là điểm tựa cho con suốt cả cuộc đời, là lẽ sống, là một nửa nghị lực của đời con… Những lời dạy giản dị của ba vẫn còn đâu đó bên tai:

Mai này con lớn, con phải sống một cuộc đời đáng sống
Ngẩng cao đầu đối phó mọi gian nan
Sống kiên cường không một tiếng thở than
Sống đúng nghĩa để tỏ ra con là người đáng sống.

Con đã cố gắng rất nhiều, tu học và chịu sự huấn luyện của tổ chức để thực hiện và bước tiếp những gì ba đã làm dở dang. Cố gắng hun đúc, chăm lo, yêu thương và giáo dục các em không một phút giây ngừng nghỉ ngỏ hầu mong sao các em có thể trở thành những Phật Tử chân chính góp ích cho xã hội. Lần đầu tiên và cũng là mùa báo hiếu năm nay con xa nhà, xa mẹ và các anh chị em vì bôn ba với dòng đời xuôi ngược, con không thể giáo dục đàn em nhỏ hiểu về ân nghĩa sinh thành và dâng quà cho mẹ như những năm trước con đã làm, con xin sám hối trước ba và xin mẹ tha thứ cho con! Nơi đây, một buổi lễ cài hoa và dâng quà báo hiếu mẹ cha được con cùng quý anh chị tổ chức cho các em Đoàn Sinh nhằm khai mở hạnh Hiếu, là dịp để các em có thể dâng lên những món quà nhỏ thể hiện lòng tri ân và báo ân hai đấng sinh thành của mình. Cúi đầu quỳ gối dâng lên những đóa hoa tươi thắm cùng những món quà tràn ngập yêu thương, chắp búp sen tay chúng con thì thầm cùng nhau:

Lạy thứ nhất: Con làm sao có thể báo đáp và diễn tả hết những nỗi nhọc nhằn cùng sự lo âu mà mẹ cha phải gánh chịu từ khi hoài thai con vào lòng. Chắp tay lên đầu, con cúi lạy cha mẹ xin hãy tha thứ những lỗi lầm mà con đã gây ra từ trước cho đến mai sau.

Lạy thứ hai: Khi con la khóc, dỗi hờn, cha mẹ đã hết lời ầu ơ và dành cho con những giấc ngủ đầy ắp tình yêu thương và trìu mến. Những vật uế tạp dơ dáy của thân thể con, cha mẹ không bao giờ ngần ngại để cho con nên vóc nên hình. Chắp tay lên trán, con cúi lạy công ơn tựa trời biển của Người trong những tháng ngày đã qua.

Lạy thứ ba: Con cúi xin báo đáp những công lao và tình thương vô bờ bến của cha mẹ. Cha mẹ kính yêu cao quý của con! Con thành tâm chắp tay như đóa hoa sen tinh khiết cầu mong cha mẹ sớm thành Phật để cứu vớt và trợ giúp khắp thảy quần sanh đang khổ đau trong cõi đời ô trọc này. Bởi cha mẹ cũng là đức Phật hiện tiền trong tận đáy lòng con.

Kính lạy Cha Mẹ!

Nếu tình thương có thể khiến người ta trở nên vĩ đại trong sự nhẫn nhục thì cha mẹ chính là hiện thân của lòng bao dung và sự nhẫn nhục ấy. Nhưng sự thật của chân lý vẫn luôn là chính nó. Sanh tử và ái biệt ly rồi cũng phải đến và đi với kỳ cứ ai. Nép vào khe cửa, loay hoay kiếm việc làm cho tâm trí cùng đôi bàn tay khỏi chông chênh và trống rỗng trước những giọt nước mắt lăn tròng đỏ hoe của quý Phụ Huynh và các em Đoàn Sinh. Con mím chặt môi, lặng lẽ rời phòng, cúi mặt xuống đất và bước vội giấu đi những dòng lệ đang rơi xuống kèm theo một nỗi nhớ khôn nguôi…

Nguyên Linh

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.