Portland đã bắt đầu vào Thu, khí trời đã bắt đầu lạnh. Tôi đi ra ngoài vườn đã phải mặc áo khoác, ban đêm phải mở máy sưởi ấm mới ngủ ngon được. Tôi thường nói với ông xã của tôi rằng: “Chúng ta có cơm ăn áo mặc đầy đủ, được ở trong ngôi nhà ấm cúng là có phúc lắm rồi. Xin hãy nhìn xuống bên ngoài còn có biết bao nạn nhân khổ sở vì bão lụt Yagi ở Việt Nam, nạn nhân bão Helene ở Mỹ, những kẻ không nhà sống co ro trong những chiếc lều mỏng manh khi trời lạnh, vậy thì đừng có than thở gì nữa nhé!” – vì người già ưa than thở, thở than!
XIN HÃY NHÌN XUỐNG VÀ NGẨNG CAO LÊN VỚI ĐỜI
Hãy nhìn xuống để thấy mình sung sướng
Khi bao người cửa nát với nhà tan
Bởi thiên tai địa hoạ sống cơ hàn
Không lương thực, kẻ thơ kia đói lạnh.
Hãy nhìn xuống đừng để tâm so sánh
Người sang giàu, ta chỉ đủ miếng ăn
Hãy an vui và hãy tự nhủ rằng:
Chưa chắc chắn giàu sang là hạnh phúc.
Hãy nhìn xuống để thấy mình có phúc
Người ốm đau, ta khỏe mạnh thân tâm
Hạt Từ Bi ráng ướm nụ gieo mầm
Thân khỏe mạnh thì tinh thần an tĩnh.
Hãy nhìn xuống, đừng mưu sâu toan tính
Đừng lọc lừa hại bạn, hại thân nhân
Đời chẳng cần điên đảo với thù sân
Đời cần nhất tình thương yêu quý mến.
Ngẩng đầu cao khi tha nhân cần đến
Gieo tin yêu thương mến đến người thân
Hoa từ tâm, Bạn khai mở dần dần
Bạn sẽ thấy đời này còn đẹp lắm.
Xin hãy nở một nụ cười tươi thắm
Trao tặng người không phân biệt lạ quen
Như trăng kia vẫn sáng đẹp hơn đèn
Tỏa ánh sáng đến khắp cùng trần thế.
Đừng ngần ngại và cũng đừng chậm trễ
Hãy thương người thì sẽ được người thương
Cuộc đời này tất cả chỉ vô thường
Lòng Nhân Ái, Thương Yêu là vĩnh cửu.
(Sương Lam).
Người viết cũng thuộc loại người có trái tim nghệ sĩ, cũng yêu thơ thích nhạc nên cũng tập tễnh làm thơ viết văn “cho vui với đời”.
Ngày xưa còn bé, tôi sinh hoạt trong Gia Đình Phật Tử Chánh Minh ở chùa Giác Tâm là nơi cha mẹ tôi thường đi chùa vì gần nhà. Có thể nói “sự nghiệp văn chương” của tôi bắt đầu từ những bài viết, bài thơ đăng trên những tờ bích báo dán tường của các Đội-chúng thuộc Đoàn Thiếu Nữ đi tranh tài với các Đội Đội-chúng thuộc Đoàn Thiếu Niên.
Cái bút hiệu Sương Lam của tôi được bắt đầu từ năm 1961 vì tôi ưa thích màu lam thanh nhã, mơ mơ ảo ảo khói hương thanh thoát nơi cửa Phật, nên tôi lấy tên của tôi ghép vào màu lam để đặt thành bút hiệu ký dưới các bài viết, bài thơ của tôi. Thật tầm thường, thật giản dị, bạn nhỉ? Và cũng từ đó, hình như cuộc đời của tôi cũng giản dị, tầm thường, thanh thoát, mơ màng, lãng mạn như sương lam trên đỉnh núi mà bạn thường thấy vào những ngày chớm Thu nơi xứ người. Thú thật, tôi yêu mùa Thu hơn những mùa khác vì cái thi vị sương lam lãng đãng nhè nhẹ quyện vào lá vàng rơi rơi trên hè phố…
Rồi thời gian trôi qua, niềm vui nỗi buồn ngày một nhiều theo với tuổi đời ngày một tăng, thơ văn của tôi theo thời gian có đôi chút ngậm ngùi, vui buồn theo vận nước nổi trôi của đất nước nói chung, của thân phận mình nói riêng. Bây giờ thơ văn của tôi hướng về thiền nhàn, tâm linh hơn. […]
Xin hãy để cái tâm mình tĩnh lặng
Đời có không, không có, có gì đâu?
Dĩ vãng xưa! Ngày chưa tới! Nhức đầu!
Đừng nghĩ đến! Hãy sống vui hiện tại.
(Trích bài thơ Giải Oan Kiết và Sống Vui – Sương Lam, 2007).
SƯƠNG LAM
(Trích email Suong Lam Tran: suonglamt@gmail.com)