Tự mách lẽo

Bốn năm trước (2008), vì cái bệnh chủ quan, tuổi già lẩm cẩm, khi đi Thái Lan dự Đại Hội GĐPTVN trên Thế Giới kỳ II, quên đem theo địa chỉ, đến phi trường Bangkok, ngơ ngáo suốt bốn tiếng đồng hồ. Tiếng Thái mù tịt, tiếng Anh đốt đặc, lo ngại, mù mờ giữa xứ lạ. Phải gọi điện về Việt Nam cầu cứu với chị Xuân Hòa, chị Hòa gọi ngược qua Thái báo Ban Tổ Chức Đại Hội. Anh Pháp chạy lên đón, khỏi ăn cơm bụi, ngủ bụi. Hú hồn!

Lần này (2012) lòng dặn lòng cẩn thận hơn, chu đáo hơn, mua vé trước hai tháng… Trước ngày đi, bao rắc rối việc chùa đang xây dựng gặp khó khăn, việc nhà liên tục nỗi đau buồn xảy đến: chỉ trong vòng ba tuần lễ, hai đứa cháu ruột ở Úc phải đi mổ ở bệnh viện. Hai đứa cháu ruột khác, một ở Canada chết được ba tuần, đứa cháu ruột khác ở Đà Nẵng cũng lìa trần. Hiện đám tang chưa chôn, cũng phải bỏ đó mà đi phó hội. Buồn nhất là hai đứa cháu này có hiếu nhất, có đạo tâm nhất, có tình nghĩa nhất trong đám cháu trai gái gần 50 đứa.

Thế nên, khi đi Thái lần này, lại quên địa chỉ, quên điện thoại, không một tin gì của Ban Tổ Chức. Xuống máy bay lại lo ngại, lại nhịn đói vì không đăng ký xuất ăn chay với hãng máy bay dù đã có kinh nghiệm đi nước ngoài nhiều lần. Thế là lão già quê mùa, lẩm cẩm này lại đứng cười mà lòng đánh trống chờ hát. Đang lang thang vắt óc tìm cách tự cứu, gặp một Phật Tử ở Đức đi du lịch thấy lão tăng Việt Nam ngơ ngác giữa xứ lạ, móc ví cúng 1.000 tiền Thái, khuyên mua card gọi về Việt Nam cầu cứu. Gặp được Hòa Thượng Thanh Huyền (số điện thoại duy nhất đem theo) đang nói chuyện thì Tâm Lễ ở Úc xuất hiện. Ôi chao là mừng. Thế là sau hơn hai giờ đồng hồ lủi thủi lúc tối được giải quyết xong. Ôi! Cái tội chủ quan, ưa tự lo, tự liệu, độc lập, không muốn phiền ai, không tự lượng sức, ưa làm “anh hùng rơm”, một bài học nữa cho lão già lẩm cẩm, vì lần này do chủ quan có Trai đưa đón. Ai dè, Trai còn ở Việt Nam, hú hồn, khỏi ăn cơm bụi ngủ bụi.

Lão tăng tự mách lẻo để tự cười mình và để các đại biểu cười chung. Nụ cười đầu tiên chưa khai hội với hai chữ “Đáng đời!”. Vì ai thế nhỉ?

Bangkok, ngày 26 tháng 10 năm 2012

Thích Khinh An

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.