ĐIÊU TÀN
Gió vàng run rẩy nước sông Côn
Bao xác lênh đênh chẳng có hồn
Theo đường danh lợi quên nguồn cội
Chết rồi mà xác vẫn chưa chôn
Có kẻ đã chôn mà không chết
Vì thương non nước sống vô hồn
Pháp nhược ma cường hoa cỏ úa
Điêu tàn sóng dậy khắp thiền môn.
Quảng Hoa – Phan Thị Hồng Liên