Điêu tàn
Gió vàng run rẩy nước sông Côn
Bao xác lênh đênh chẳng có hồn
Theo đường danh lợi quên nguồn cội
Chết rồi mà xác vẫn chưa chôn
Có kẻ đã chôn mà không chết
Vì thương non nước sống vô hồn…
Gió vàng run rẩy nước sông Côn
Bao xác lênh đênh chẳng có hồn
Theo đường danh lợi quên nguồn cội
Chết rồi mà xác vẫn chưa chôn
Có kẻ đã chôn mà không chết
Vì thương non nước sống vô hồn…
…Nuôi khát vọng hờn ghen con nước đục
Môi em bé mở hồng mơ hạnh phúc
Bỗng tan theo như một áng mây chiều
Dáng mẹ hiền tóc bạc bước chân xiêu
Khan tiếng gọi Nữ Thần ơi! Trở lại
Chị mòn mỏi bên cầu chờ đợi mãi…
…Nếm cay đắng nghe nghĩa đời đen bạc
Dù gian khổ chung vai Lam vẫn hát
Đợi mưa về Lam mở hội hồi sinh
Gởi theo mây bao ước nguyện tự tình
Hồi chuông trắng gọi tình Lam tỉnh thức
Ngọc minh châu đâu bằng yêu sự thật…
Em mơ ước sau đêm dài thức giấc
Gió xuân về trời rực sáng phương Đông
Chim hót vang hồ biếc nở sen hồng
Con đò cũ xuôi dòng sông êm ả
Trái ngọt hoa thơm rừng cây xanh lá
Nắng trải lụa vàng lúa cũng reo vui./.
Tôi muốn làm dòng suối
Mang nguồn nước trong lành
Chảy qua vùng khô hạn
Tưới mát cánh đồng xanh
Tôi muồn làm áng mây
Mưa rào lên các bạn./.
Anh chị em ơi bình minh đã đến
Chim hót ca vang lừng trong nắng
Cõi phương Đông rực rỡ ánh hồng
Từng trái tim nóng hổi chờ mong
Những lời cầu nguyện theo tháng năm
Đã thấm sâu vào trong từng chiếc lá…
Mái chùa hội tụ hồn thiêng
Âm linh sông núi giữ yên đất trời
Tiếc vì gió thổi hoa rơi
Vùng thanh tinh địa ma trơi hiện về
Đêm dài phủ kín tình quê
Bao giờ tỏ ánh trăng thề năm xưa…
Nghe tin đau nhói rụng rời
Người cha yêu kính đã rời chúng con
Nhật thường hơn chín mươi năm
Cha như một kiếp con tằm nhả tơ
Nuôi con cho đến bây giờ
Đôi chân khô héo đôi bờ vai xuôi…
Lắng lòng nghe tiếng chuông rơi
Sương Lam gợi nhớ khung trời từ quang
Giờ đây ngõ “đức” điêu tàn
…Lối xưa bụi đỏ phủ ngàn dâu xanh
Cho rừng nhỏ lệ long lanh
Thương con suối nhỏ ôm vành cỏ khô…
Giữa đêm thức giấc một mình
Gió khuya khe khẻ ru tình buồn ơi!
Trong em nghe sóng biển đời
Xôn xao bến vắng sầu ơi thương kiều…