VÌ ĐÂU
Mảnh đời vui ai gieo vào hạt nắng
Để bao năm giọt mặn chảy tuôn tràn
Khắp núi đồi, phố thị khóc đồng hoang
Hoa ướm nụ ngại ngần không muốn trổ
Từng đôi mắt xa xăm nhìn cổ độ
Những u hoài đọng lại gót chân thâm
Xót xa thương con suối cũng thì thầm
Nuôi khát vọng hờn ghen con nước đục
Môi em bé mở hồng mơ hạnh phúc
Bỗng tan theo như một áng mây chiều
Dáng mẹ hiền tóc bạc bước chân xiêu
Khan tiếng gọi Nữ Thần ơi! Trở lại
Chị mòn mỏi bên cầu chờ đợi mãi
Nước vô tình ôm hận cứ trôi qua
Chuông gọi hồn anh đứng lặng thiết tha
Cho tim máu tan ra từng ngấn lệ
Mái nhà Lam chung tình bao thế hệ
Giông bão về huynh đệ nỡ chia đôi
Mảnh vườn xưa xơ xác cánh hoa rơi
Chân dung cũ nghiêng người quay mặt lạnh
Vết dao nào ruột đau chia hai mảnh
Mạch đồng quang đồng sự nghẹn đồng bào
Ai nuôi hờn chia rẽ dễ tiêu hao
Ta mặc tẩn ung dung hằng tự tại
Những hạt đắng gieo lên hồn cỏ dại
Ươm độc mầm tàn hại đóa thuần lương
Xin nguyện cầu sen trắng vẫn ngát hương
Mãi trừng thanh thấm tình yêu đại thể
Sự thật ơi vàng thau không thế!
Quảng Hoa Phan Thị Hồng Liên