HẮN và TÔI
Nguồn cảm hứng lúc anh đến nhà “rủ” tôi đi sinh hoạt
QUẢNG HOA
Hắn gặp tôi bảo mày ngu thế
Không thức thời cho dễ làm ăn
Buổi bây giờ cần phải đua chen
Miễn an phận, mần răng cũng được.
Đời phải lấy chữ tiền làm trước
Để mua tình, mua được tự do
Sống an thân mà được giàu to
Mày ngu quá, bo bo cổ hủ.
Đạo truyền thống đã xưa đã cũ
Hắn tung hô khen lũ bội tình
Tôi mỉm cười ngồi xuống lặng thinh
Rồi nhỏ nhẹ nói cho hắn biết.
Đã là người con dân nước Việt
Có cội nguồn, có tổ có tông
Nước non này xương máu cha ông
Đã đổ xuống vì yêu sự thật.
Bốn ngàn năm chưa hề đánh mất
Cái lương tri phẩm chất con người
Núi sông này cây lá xinh tươi
Đất không oán, trời không uất hận.
Tình dân tộc, yêu thương lân mẫn
Nghĩa đồng bào, gắn bó keo sơn
Không bao giờ bạc nghĩa quên ơn
Gương đức hạnh ngàn xưa còn đó .
Nếu hôm nay ai người chối bỏ
Óc pha bùn, máu đỏ thành đen
Vì bạc tiền, gian trá đua chen
Là cặn bã, ươn hèn, vô dụng.
Kẻ giàu sang khinh người nghèo túng
Hắn chỉ là cái thúng đầy rơm
Hắn chỉ là cái túi đựng cơm
Thiu hay mốc, tự do, mặc kệ.
Hắn ngồi đó nghe tôi nói thế
Hắn vội vàng đứng dậy bỏ đi
Tôi mỉm cười không nói thêm chi
Thấy con ốc bò trên triền núi…
Quảng Hoa