“Con mèo, con chó có lông
Bụi tre có mắt, nồi đồng có quai”.
Câu ca dao đơn giản được truyền tụng rộng rãi trong dân gian đã gây nhiều tranh luận về giá trị và rất nhiều bậc thức giả đã “không chịu nổi” một câu vô vị, dung tục, trần trụi như vậy. Họ cho rằng nói “con mèo, con chó có lông…” quả là không chuyển tải một thông tin cần thiết nào cho người nghe.
Nhưng liệu có phải như vậy?
Con mèo, con chó không thể không có lông, cây tre dĩ nhiên có mắt, nồi đồng nào mà chẳng có quai? Chuyện đương nhiên như vậy, dĩ nhiên như vậy, tất nhiên như vậy…. Ấy thế mà trong một lần tham dự trại huấn luyện, anh Huynh Trưởng Đời Sống Trại trong lúc vui đã đưa ra câu đố thế này:
“Con mèo, con chó có lông
Bụi tre có mắt, nồi đồng có quai”
Đố quý anh chị đó là QUẢ GÌ?
Dĩ nhiên (lại dĩ nhiên!) hơn 50 Huynh Trưởng Trại Sinh chúng tôi đành chịu “bó tay”. Còn quý vị thì sao? Mà câu giải đáp lại “rất triết”, “rất thiền” đó nhé! Cứ xem như đây là một bài đố vui. Thiện tri thức nào thông thái xin thử giải nghi “công án” này bằng cách phản hồi vào bên dưới bài này để chúng ta cùng “ngộ” ra nhé!
QUANG MAI
Anh ơi đây có phải là quả tim không anh? Hai câu thơ nói trên đưa chúng ta thấy những điều quá hiển nhiên và thực tế xung quanh ta: lông của con chó, lông của con mèo; và mắt của cây tre, quai của cái nồi đồng. Vậy vừa sở hữu vừa lại hiện hữu mang 1 trạng thái rất thư thái gợi lên không gian đang im lìm, thời gian đang ngưng đọng… Người đọc thơ đều thấy được tâm cảnh là KHÔNG và tâm cảm cũng KHÔNG, nhưng thực sự tâm cảnh và tâm cảm đang ở xung quanh người đọc cho dù không có 1 từ ngữ nào diễn tả phong cảnh ở đây, tâm người đọc cảm nhận được mà thôi nên câu trả lời là QUẢ TIM = QUẢ TÂM, QUẢ TÂM = QUẢ TIM ……. Hihihihih, mong đừng ném đá nha mọi người. Xi-cà-que đỡ không nổi!
Theo em hiểu: là QUẢ BÁO… (nhân quả). Có chém xin nhẹ tay! Hj…hi…
Quả nhiên. Sự thật rõ ràng trước mắt, cũng như mãi về sau, như vốn có một cách tự nhiên, ai cũng biết và không thể chối cãi.