Tháng Ngày Qua
Chuông ngân lên rụng lá vàng
Lá rơi sương trắng mơ màng cửa không
Người hoang tưởng giấc phiêu bồng
Lênh đênh trong kiếp bụi hồng cuồng si
Để rồi sống mất lương tri
Tháng ngày qua có còn gì khổ đau
Sân ga bỏ lại con tàu
Dòng sông xưa cũng phai màu nước ơi
Lắng lòng nghe tiếng chuông rơi
Sương Lam gợi nhớ khung trời từ quang
Giờ đây ngõ “đức” điêu tàn
Lối xưa bụi đỏ phủ ngàn dâu xanh
Cho rừng nhỏ lệ long lanh
Thương con suối nhỏ ôm vành cỏ khô
Nghe đồi thông cũng xôn xao
Biển đêm thức giấc trời sao khuya mờ
Vũng đời đọng chút hồn thơ
Gởi tình cho nước qua bờ thời gian./.
Quảng Hoa Phan Thị Hồng Liên