NGÀY ĐÓ XA RỒI
Giữa đêm thức giấc một mình
Gió khuya khe khẻ ru tình buồn ơi!
Trong em nghe sóng biển đời
Xôn xao bến vắng sầu ơi thương kiều
Ngày xưa em đã từng yêu
Đợi trong nắng sớm trông chiều trăng lên
Mỗi lần người ấy gọi tên
Nghe tim rạo rực bồng bềnh đập nhanh
Rồi tay em nắm tay anh
Nghe hơi thở vội đôi vành môi run
Không gian như cũng quay cuồng
Khép đôi mắt lại nghe hồn lưu linh
Ngày em nếm mật ân tình
Bao nhiêu cái đẹp riêng mình đẹp hơn
Nhiều khi lỗi hẹn dỗi hờn
Đêm không ngủ được chập chờn ướt mi
Thế rồi ngày tháng qua đi
Người sang ngã rẽ chỉ vì núi cao
Em đau xót vẫy tay chào
Người ta đứt ruột đâu nào riêng em
Máu hờn về lại con tim
Tàn thu xuân đến cánh chim miệt mài
Bay qua bao dặm đường dài
Lối xưa bỏ lại hương phai bụi mờ
Dấu tình nhỏ xuống thành thơ
Gió khuya khe khẽ sao mờ buồn ơi!
Chỉ thương ngày đó xa rồi.
Quảng Hoa Phan Thị Hồng Liên