NHỚ QUÊ TRUỒI
Nỗi buồn đọng kín tâm tư
Thu rơi vàng úa, nghe như lỡ làng
Nhớ ngày xưa, nắng Đồng Quang
Hoa cười trong gió mây ngàn dệt thơ
Tóc huyền sợi nhỏ ươm mơ
Đường quê nhịp bước, trông chờ tiếng ve
Dòng sông bãi cát bờ tre
Xuân đi phượng đỏ sang hè bao năm
Bây giờ cảnh ấy xa xăm
Biết tìm đâu nữa đêm rằm dưới trăng
Những người bạn cũ thân quen
Viễn, Sương, Bích Thủy nhớ chăng Sen Hồng?
Tháng ngày cách lối ngăn sông
Thời gian đổ xuống, hoa râm mái đầu
Đất quê gởi mối tình sầu
Nhớ quê, thơ đã chìm sâu tâm hồn
Mỗi chiều trông ánh hoàng hôn
Lòng nghe ray rứt nỗi buồn nhớ quê.
Quảng Hoa Phan Thị Hồng Liên