Đốt áo
Thân người khó đạt được liền
Chúng ta đã được phải nên giữ gìn
Tu thân, tích đức, tạo duyên
Vun bồi cội phúc luôn thêm tốt lành
Y theo Chánh Pháp tu hành.
Tiếc thay ngoại đạo gian manh vô vàn…
Thân người khó đạt được liền
Chúng ta đã được phải nên giữ gìn
Tu thân, tích đức, tạo duyên
Vun bồi cội phúc luôn thêm tốt lành
Y theo Chánh Pháp tu hành.
Tiếc thay ngoại đạo gian manh vô vàn…
Đong đưa thoải mái rùa bay
Chợt đâu bên dưới có bầy trẻ chơi
Thấy rùa đu thật tức cười
Chúng cùng la lớn: “Rùa ơi là rùa
Trông như thầy bói bị mù
Phải nhờ người dắt kẻ đưa giống khùng!”…
“Ta đem đốt trầm hương này
Thành than rồi bán xong ngay dễ dàng.”
Nghĩ xong chàng đã vội vàng
Mang trầm hương đốt thành than hết liền
Đưa ra chợ bán kiếm tiền
Thế là bán chạy quả nhiên hết hàng…
Giếng sâu – Dưới đáy nước trong
Trăng tròn in bóng bềnh bồng nổi trôi,
Khỉ kêu: “Thôi chết! Nguy rồi!
Mặt trăng rơi xuống giếng khơi đây này
Phải mau tìm cách vớt ngay
Giúp đời khỏi cảnh đọa đầy tối tăm!”…
Sau khi nghe tiếng nhủ khuyên
Lời vàng soi sáng bừng thêm tâm người
Thầy tu mê tín một thời
Thấy mình khờ dại bèn rời nẻo mê
Con đường chân lý tìm về
Lời thầy khổ hạnh mọi bề nghe theo…
Truyện thơ Quan Âm Thị Kính.
Tác giả: Tâm Minh – Ngô Tằng Giao.
Tranh minh họa: Hương Bối.
Xuất bản: 2022.
“Nói chung những ước muốn này
Là nguyên nhân chính vần xoay luân hồi
Trong vòng sinh tử nổi trôi
Khiến đời đau khổ – Khiến người lầm than!
Chỉ riêng có cõi Niết Bàn
Là nơi an lạc chứa chan ngàn đời…”
Thợ săn về tới hoàng cung
Vua và hoàng hậu vô cùng mừng vui
Nhìn hai ngỗng đẹp tuyệt vời
Một thời như tuyết trắng nơi non ngàn,
Một thời óng ánh sắc vàng
Vua đưa hai ngỗng lên ngang cây sào…
Vua xuống xe và đích thân
Bước qua xe khách ân cần hỏi han
Vua Ba-La-Nại lân bang
Cả hai càng trò truyện càng cảm thông
Vua Ba-La-Nại thật lòng
Góp bao ý kiến vô cùng quý thay…
101 Truyện Thiền (101 Zen Stories) là quyển sách do Thiền sư Nyogen Senzaki tổng hợp năm 1919, gồm các truyện và công án thiền thời thế kỷ 19 và 20; và bản dịch của Shasekishū do Thiền sư Nhật Mujū (Vô Trú) viết vào thế kỷ mười ba…
Chỉ rơi một hột đâu thôi
Nhưng mà khỉ cũng tức thời hoảng lên
Buông rơi cả nắm đậu liền
Để rồi vội vã chạy tìm hột rơi
Loanh quanh kiếm khắp mọi nơi
Nào đâu có thấy tăm hơi hột này…
Chàng năn nỉ rất thiết tha
Hồi lâu chẳng được bèn la vang trời:
“Bớ người ta! Cướp tới nơi!
Cướp đi của báu của tôi đây này!”
Chư Tăng chặn hỏi: “Im ngay!
Nơi đây cửa Phật, ban ngày, cướp đâu?”…