Sưu tầm kinh, thơ, ca dao cho mùa Vu Lan báo hiếu

 

Cùng tột điều thiện không gì hơn hiếu.
Cùng tột điều ác không gì hơn bất hiếu.

Ơn cha lành cao như non Thái
Đức mẹ hiền sâu tợ biển khơi
Dù cho dâng trọn một đời
Cũng không trả hết ân người sinh ta.

Dù con theo trọn kiếp người
Cũng không đi hết những lời mẹ ru.

Nguyện làm con thảo
Nhớ nghĩa thân sanh
Con đến trưởng thành
Mẹ dày gian khổ.

Tâm hiếu là tâm Phật
Hạnh hiếu là hạnh Phật.

Nghĩ về mẹ trời luôn tươi sắc nắng
Hoa trong vườn không gió cũng xôn xao.

Chiều chiều chiều ra đứng  ngõ sau
Ngó về quê mẹ ruột đau chín chiều
Một lòng nhớ mẹ thương cha
Chưa tròn chữ hiếu sao là phận con?

Nếu mình hiếu với mẹ cha
Thì con cũng hiếu với ta khác gì.

Nuôi con chẳng quản chi thân
Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn
Biết lấy chi đền nghĩa khó khăn
Lên non xắn đá xây lăng phụng thờ.

Công cha nghĩa mẹ cao vời
Nhọc nhằn chẳng quản suốt đời vì ta
Nên người ta phải xót xa
Đáp đền nghĩa nặng, như là trời cao.

Đêm đêm khấn nguyện Phật Trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con.

Con mất mẹ như nhà xiêu không nóc
Gió mưa đời biết nương tựa nơi đâu.

Gió đưa cành trúc la đà
Cha mẹ còn  sống Phật Đà hiện thân.

Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

Ân cha nặng lắm ai ơi
Nghĩa mẹ bằng trời, chín tháng cưu mang.

Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày.

Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể
Con nuôi cha mẹ con kể từng ngày.

Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau.

Mẹ già như chuối ba hương
Dạt dào tình mẹ niềm thương vô bờ.

Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng, con rày mồ côi.

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm bún, lưỡi lừa cá xương.

Dây bầu dây mướp cùng leo
Nuôi cha dưỡng mẹ giàu nghèo xá chi.

Kính dâng lên mẹ đóa hồng
Thắm tươi dào dạt mênh mông biển trời.

Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Như mất cả bầu trời.

Chiều mưa man mác tiếng chuông
Quặn lòng con giữa vô thường mẹ ơi!
Cầu mong mây tạnh sáng trời
Cho đồng lúa tốt cho đời mẹ vui.

Từng bước reo vui ý tuyệt vời
Thu về hạnh phúc hiện nơi nơi
Áo em tươi nở cành hoa mẹ
Có mẹ là em có đất trời.

Mẹ ơi dáng mẹ là quê
Để khi mệt lả con về náu thân.

Con vẫn là con của mẹ mà
Mẹ đừng xua đuổi, mẹ chớ la
Con yêu thương mẹ, nên thèm mẹ
Trẻ mải hồn con chứ chẳng già.

Lung linh hương khói tỏa
Mẹ niệm A Di Đà
Trong hào quang Điều Ngự
Cùng có mẹ con ta.

Ngôn ngữ trần gian là túi rách
Đựng không đầy hai tiếng mẹ ơi.

Phụng thờ trời đất quỷ thần, thì không bằng hiếu thảo với cha mẹ.
Cha mẹ là thần linh bậc nhất. (Kinh 42 bài).

Giờ ư ! Mẹ đã lặng thinh
Nỗi lòng con chỉ một mình con thôi
Cỏ xanh mộ mẹ lưng đồi
Tiếng chuông chiều đổ từng hồi hư không.

Thơ nào tạc được chân dung mẹ?
Lồng lộng non cao tuyết trắng đầu.

Hãy thương đi khi mẹ còn biết
Đừng chờ đến lúc mẹ ra đi
Ghi lời yêu quý trên bia đá
Mỹ từ trên phiến đá vô tri.

Hãy nói lên điều con muốn nói
Đừng chờ đến lúc mẹ ngủ say
Một giấc ngủ không bao giờ dậy
Ngàn đời ngăn cách chẳng ngày mai.

Cha mẹ ân thâm tựa đất trời
Thương con nuôi dạy chẳng đầy vơi
Mở vòng tay lớn vì con trẻ
Hướng dẫn con đi suốt cuộc đời.

Lòng mẹ là trời vạn nhớ thương
Vì con gánh chịu mọi tai ương
Hy sinh tất cả quên gian khổ
Lòng mẹ là trời vạn nhớ thương.

Con ngã lòng mẹ đau
Con khóc lòng mẹ sầu
Thân con liền ruột mẹ
Con thơ nào biết đâu.

Mẹ già tóc trắng bao lần khóc
Vẫn khóc thương hoài chuyện cháu con.

Còn cha gót đỏ như son
Đến khi cha chết gót con đen sì
Còn cha nhiều kẻ yêu vì
Một mai cha thác, ai thì yêu con.

Cha là bóng cả ngã che con
Là cả tình thương chẳng xoáy mòn
Là cả cuộc đời vô biên quá
Nặng nghĩa tình cha như nước non.

Cha về âm cảnh hồn phảng phất
Con ở dương gian dạ ngậm ngùi
Hiếu đạo chưa đền ơn cốt dục
Khuất còn thêm tủi phận làm con.

Xin mẹ nhận lạy này con bất hiếu
Đã bao lần làm mẹ khổ ngày xưa
Đã bao lần làm mẹ khóc như mưa
Bao nhiêu lạy cũng chẳng vừa ơn mẹ.

Sống thì con chẳng cho ăn
Chết thì xôi thịt làm văn tế ruồi.

Thế gian còn dại chưa khôn
Sống mặc áo rách, chết chôn áo lành.

Khuyên ai thương lấy cha già
Sống mà ngồi đó bằng ba của tiền.

Trung Nguyên ngày hội vọng Vu Lan
Bến giác chiều thu sóng đạo ngàn
Những ai là kẻ mang ơn nặng
Đều vận lòng thành đón Vu Lan.

Lấy món cam lồ phụng dưỡng cha mẹ là hiếu thế gian.
Khuyên cha mẹ  quy y Tam Bảo, luôn giử năm giới cấm là hiếu xuất thế gian.

Đêm khuya trăng rụng xuống cầu
Cảm thương cha mẹ, dãi dầu ruột đau.

Biển Đông có lúc đầy vơi
Chớ lòng cha mẹ suốt đời tràn dâng.

Ai về tôi gởi buồng cau
Buồng trước kính mẹ, buồng sau dâng thầy.

Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ.

Nhớ ơn chín chữ cù lao
Ba năm bú mớm biết bao nhiêu tình.

Nuôi con chẳng quản chi thân
Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn.

Mẹ già ở túp lều tranh
Sớm thăm, tối viếng mới đành dạ con.

Đi đâu bỏ mẹ ở nhà
Gối nghiêng ai sửa, chén trà ai dâng.

Nuôi con khó nhọc đến giờ
Trưởng thành con phải biết thờ song thân.

Thờ mẹ cha đúng pháp
Buôn bán đúng thật thà
Gia chủ không phóng dật
Được sanh Tự Quang Thiên.

Phụng dưỡng cha và mẹ
Là vận may tối thượng.

Làm con đối với cha mẹ:
Đem lễ mọn cúng dường thì được phước vô lượng
Cư xử không hiếu kính thì tội cũng vô lượng.

Nếu không thể cải hóa cha mẹ, phụng thờ Tam Bảo
Thời tuy có hiếu dưỡng cha mẹ, cũng gọi là bất hiếu.

Ngày rằm tháng bảy mỗi năm
Vì lòng hiếu thảo ơn thâm phải đền.

Cá không ăn muối cá ươn
Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.

Cây khô đâu dễ mọc chồi
Mẹ già đâu dễ ở đời với con.

Cho em hái đọt rau dền
Nấu tô canh ngọt dâng lên mẹ già.

Hội này hội lễ Vu Lan
Nhớ ơn cha mẹ mênh mang biển trời.

Đóa hồng ngày ấy còn đây
Mẹ như cánh hạt vút bay cuối trời
Từ ly không nói một lời
Cúi nhìn hoa trắng ngậm ngùi tử sinh.

Nắng lên tan hạt sương rồi
Hốt nhiên con hiểu nổi trôi phận người
Ân tình thoáng chốc chia phôi
Nguyện cầu mẹ thoát luân hồi tử sinh.

Chiều nay mây trắng vương vương tóc
Nhớ đến mẹ già quá lao lung
Nghĩ đến tình đời nên con khóc
Nguyện mẹ tiêu dao cõi vô cùng.

Gần nửa đời người con mới hiểu
Thế nào thận phận trẻ mồ côi!
Tình đạo bạn dành cho con không thiếu
Nhưng mẹ ơi! con vừa mất bầu trời.

Bà về nơi Tịnh Lạc
Thầy con hóa mồ côi
Mùa xuân buồn man mác
Hạc trắng vừa xa khơi.

Nặng nề chín tháng cưu mang
Công sinh bằng vượt bể  sang nước người.

Con đi suốt cả cuộc đời
Cũng chưa đi hết mấy lời mẹ ru.

Còn đâu cài đoá bông hồng
Giờ đây dáng mẹ, chìm trong ngút ngàn.

Duyên hội ngộ đức cù lao
Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn?
Để lời thệ hải minh sơn
Làm con trước phải đền ơn sinh thành.

Thích Giác Tâm sưu tầm.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.