Nơi cư trú mới của thần cây
Một ngày trời đất mịt mùng
Bão giông đang thổi tới vùng này đây
Gió to, sấm sét giăng đầy
Xum xuê to lớn nên cây đổ nhào
Thần không nơi tựa thân vào
Lá cành rơi gãy ào ào tung bay…
Một ngày trời đất mịt mùng
Bão giông đang thổi tới vùng này đây
Gió to, sấm sét giăng đầy
Xum xuê to lớn nên cây đổ nhào
Thần không nơi tựa thân vào
Lá cành rơi gãy ào ào tung bay…
Hoa lòng nở đẹp vô vàn
Cùng ngồi đàm đạo, nhẹ lan hương thiền
Hai thầy tu góp lời hiền
Rạng soi đạo lý, khơi thêm trí người
Nhà vua đảnh lễ cáo lui
Mây lành đưa lối về nơi lâu đài….
…Chàng hoàng tử chí hào hùng
Giờ lên ngôi báu nơi vùng xa xôi
Trị vì vương quốc tuyệt vời
Rất là đúng phép, mọi người đều vui
Chàng không tham đắm buông xuôi
“Sắc, thanh, hương, vị, xúc” thời chẳng ham…
Sau khi nghe tiếng nhủ khuyên
Lời vàng soi sáng bừng thêm tâm người
Thầy tu mê tín một thời
Thấy mình khờ dại bèn rời nẻo mê
Con đường chân lý tìm về
Lời thầy khổ hạnh mọi bề nghe theo…
“Nói chung những ước muốn này
Là nguyên nhân chính vần xoay luân hồi
Trong vòng sinh tử nổi trôi
Khiến đời đau khổ – Khiến người lầm than!
Chỉ riêng có cõi Niết Bàn
Là nơi an lạc chứa chan ngàn đời…”
Thợ săn về tới hoàng cung
Vua và hoàng hậu vô cùng mừng vui
Nhìn hai ngỗng đẹp tuyệt vời
Một thời như tuyết trắng nơi non ngàn,
Một thời óng ánh sắc vàng
Vua đưa hai ngỗng lên ngang cây sào…
Vua xuống xe và đích thân
Bước qua xe khách ân cần hỏi han
Vua Ba-La-Nại lân bang
Cả hai càng trò truyện càng cảm thông
Vua Ba-La-Nại thật lòng
Góp bao ý kiến vô cùng quý thay…
Thái tử suy tư hồi lâu rồi thở dài: Sự sống sống trên sự chết! Sự vui vui trên sự khổ! Mạnh được yếu thua, khôn hiếp dại. Cuộc sống được xây đắp trên sự tàn hại lẫn nhau!…
Hôm nay nhân lễ bất thường
Rượu ngon vua vội truyền mang biếu thầy
Thầy đâu quen uống rượu này
Cho nên tất cả cùng say sưa liền
Trở về lại chốn công viên
Các thầy múa hát cuồng điên lạ lùng…
Tên dùng phân biệt con người
Chứ đâu mang lại hên xui bao giờ,
Kẻ điên dại, kẻ khù khờ
Mới suy nghĩ xấu, mê mờ mà thôi
Quẩn quanh mê tín cả đời
Nghĩ tên tốt xấu buông lời dị đoan…
Thuở xưa có chú diều hâu
Rất là hiếu thảo, ai đâu sánh cùng
Chim nuôi cha mẹ trong rừng
Ở vùng Linh Thứu chập chùng núi non,
Một mùa bão táp dập dồn
Gió gào buốt giá, mưa tuôn tràn đầy…
“Ưu tiên lo lắng tâm thành
Cho nguồn hạnh phúc an lành của dân.”
Nói xong khỉ chúa từ trần
Núi rừng vẳng tiếng nhạc buồn ngân xa.
Nhà vua ra lệnh tang ma
Trang nghiêm hỏa táng như là quốc vương…