Từ Đại Hội GĐPTVN Trên Thế Giới kỳ III tại Bangkok trở về, đã mấy ngày qua những trăn trở, suy tư vẫn cứ xoay vần trong tâm trí. Không nén lòng được nữa, nên em mượn trang giấy và nét mực để gởi vào đây những khát khao, hoài bảo mà trong em chờ đợi đã lâu rồi.
Không chỉ riêng em mà chắc chắn rằng, cũng có nhiều anh chị em có cùng quan kiến sau kỳ Đại Hội nầy, trong tâm tưởng mỗi anh chị em lúc ra về ai cũng mang theo nổi u hoài mà mỗi người mỗi khác trong cái thiết tha, đợi chờ sẽ có một ngày anh chị em mình cùng ngồi lại với nhau trong tình yêu thương, hoà hợp, chung sức, chung lòng trên đỉnh cao trí tuệ, để tìm ra phương pháp hữu hiệu nhằm khắc phục những khó khăn, giải toả được những u uẩn, ách nạn mà chúng ta đã gánh chịu suốt mấy chục năm trời.
Ai cũng mong sự trăn trở, khát khao đó sẽ được đáp ứng thích đáng trong ngày hội lớn. Đã lâu lắm rồi, trong mỗi tâm tư của người yêu lý tưởng luôn tự vấn lòng mình: Giữa thời buổi đạo đức suy đồi, tình người lạnh nhạt, tuổi trẻ mất hướng… người Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử bây giờ phải làm sao???
LÀM SAO mà từ thành thị đến nông thôn cho đến tận nơi hang cùng ngỏ hẹp, tuổi trẻ khắp nơi đều hiểu thấu con đường giáo dục, lý tưởng của GĐPTVN?
LÀM SAO nơi nào có ngôi chùa Phật Giáo, mỗi buổi chiều về có tiếng chuông ngân, thì nơi đó có màu lam hiền hoà hiện hữu?
LÀM SAO những bậc xuất gia thấu hiểu tận tường về tương lai đạo pháp mà dang tay ôm ấp, che chở, nuôi dưỡng hạt giống bồ đề, đem lại an lành cho dân tộc, đạo pháp, quê hương?
LÀM SAO để người người đều biết yêu thương sự thật, nuôi hạnh từ bi, làm lợi ích cho nhân quần, xã hội; hòa quyện giáo lý thương yêu, hòa hợp vào giữa tha nhân?
LÀM SAO cho những anh chị em đã lạc lối, sai đường quay về cùng chung lý tưởng; tay bắt, miệng cười quên hết chuyện đã qua?
LÀM SAO cho giới lãnh đạo đất nước đương thời thấy rõ được tổ chức GĐPTVN không những không nguy hại cho dân, cho nước mà còn đem đến nhiều lợi ích cho đời để họ biết cảm thông, không tìm cách cản ngăn mình hành hoạt !?
Có hàng ngàn, hàng vạn cái LÀM SAO?… Nhưng bây giờ, biết nơi đâu mà tìm lời giải được. Đại Hội đã qua rồi, mỗi người ôm một nổi u hoài để về lại địa phương. Cái lý tưởng sáng ngời kia, biết đến bao giờ mới tròn ước nguyện? Sự ngã nghiêng, đổ vỡ đang chập chờn đâu đó, những anh linh của bao người ngã xuống vì lý tưởng, những hồn thiêng sông núi khi nhìn vào trực trạng GĐPTVN hiện nay chắc cũng buồn ray rứt, rồi cũng sẽ hỏi tại làm sao?
Nếu trong mỗi chúng ta, ai ai cũng một lòng vì tổ chức, nghiêng vai gánh vác sứ mệnh cho đến hơi thở cuối cùng, không quản gian nguy, xem thường sinh mạng… thì tổ chức GĐPTVN đâu còn câu hỏi “phải làm sao?”. Nhưng tiếc thay cho hai chữ “tại vì”. Tại vì con, vì vợ, vì chồng; vì miếng cơm, manh áo; vì bản thân, vì còn danh, còn sắc, còn bản ngã… nên hai chữ “tại vì” từ đường thẳng mà phải uốn cong! Cái sợ đang vây lấy cuộc đời. Sợ đau, sợ khổ; sợ ly tán bản thân với những điều thiết thân thì bao người sợ mãi! Còn cái sợ mất hướng, lạc đường trong tư duy, chánh kiến thì biết bao người vẫn cứ điềm nhiên!
Đến đây, em lại chợt nhớ đến cái sợ của Lý Công Uẩn:
Trời đất non sông loạn bốn bên
Trăng sao mây gió gối bên thềm
Đêm dài không dám xuôi chân ngủ
Chỉ sợ sơn hà, xã tắc nghiêng.
Với người bình thường thì ai mà không sợ chết. Nhưng với chúng ta thì có sanh có diệt, từ chiếc nôi cho đến nấm mồ chỉ hạn định trên dưới 100 năm. Vậy nên em nhớ một bài thơ – mà không nhớ tác giả – cứ ngẫm mà thấy vô cùng thán phục:
Chết nào có sợ, chết như chơi
Chết bởi vì dân, chết bởi thời
Chết hiếu đâu nài xương thịt nát
Chết trung đâu quản cổ đầu rơi
Chết nhân còn thấy thơm muôn thuở
Chết nghĩa danh bia vọng sáng ngời
Chết để mà trong, hơn sống đục!
Chết nào có sợ, chết như chơi!
Tổ chức GĐPTVN chúng ta suốt chiều dài lịch sử, đã có biết bao anh chị em ngã xuống, đem cả thân mạng máu xương mà phụng sự cho lý tưởng nhà Lam, những cái chết ấy sử vàng ghi dấu.
Còn chúng ta hôm nay, sao lại sợ cái gì? Cái mục đích tối thượng của chúng ta là: Vì Đạo Pháp, vì Dân Tộc, vì Lý Tưởng, vì Đàn Em thân yêu, muốn góp phần xây dựng xã hội theo tinh thần Phật Giáo. Vậy mà do đâu khi có cơ hội ngồi lại bên nhau mà không có được một lời?
Em mang theo nổi buồn lúc ra về cho đến hôm nay, bao đêm rồi không ngủ được. Cứ mãi bâng khuâng cho lý tưởng hướng về thuyền đời, biết có nẩy hoa cho cuộc sống hay không? Những suy tư trong tận đáy lòng, em viết lên chỉ nói với riêng mình cho vơi đau nhức. Nếu anh chị em nào đọc được thì xin cảm thông mà hỷ xả cho em. Đây là lời của con tim thiết tha với chiếc áo khói hương trầm, xin nguyện cầu cho ngày mai rực sáng…
Quảng Hoa PHAN THỊ HỒNG LIÊN