Tại sao Bồ Đề Đạt Ma phủ định công đức của Lương Vũ Đế?

Trong cuộc hội kiến lịch sử với Bồ Đề Đạt Ma vào năm đầu Đại Thông (527), vua Lương Vũ Đế đã nêu lên trăn trở: Trẫm một đời tạo tự, độ Tăng, thiết trai bố thí, được bao nhiêu công đức? Tổ Đạt Ma đáp: Không có công đức. Câu trả lời của Bồ Đề Đạt Ma như tiếng sét giữa trời quang, làm cho Lương Vũ Đế và cả triều đình nín lặng…

Chùa chết!!!

Có phải càng ngày hình như càng khó tìm ra những ngôi chùa theo đúng nghĩa của từ này. Nhiều ngôi chùa đã biến thành nơi sinh hoạt tín ngưỡng, thậm chí cúng lễ đồ mặn, thậm chí bà đồng ông cốt cũng vào cả chùa. Có những ngôi chùa vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ông từ, bà từ hương khói trông nom.

“Phong thủy” xấu không thể hại được người tốt

Việc tốt hay xấu đến với ta không thể do phong thủy quyết định mà chính tư tưởng và hành vi thiện ác của mình mới là nguyên nhân quan trọng. Vì thế mới có câu “Đức năng thắng số”. Dù có chọn các thầy “cao thủ”, kiếm phong thủy cho nhà cửa thật tốt chăng nữa mà tâm xấu ác thì Phong thủy cũng chả giúp được gì…

Phóng Sanh hay đừng Phóng Sanh?

Và chúng ta đặt lại vấn đề: Vì những tệ nạn như vậy, chúng ta sẽ tự bãi bỏ thiện pháp phóng sanh? Tôi và hẳn phần đông người Phật Tử cũng không nghĩ như vậy. Bởi chúng ta thấy biết lợi ích, công đức và tính nhân bản của việc phóng sinh. Ác nổi, những người lên tiếng kêu gọi “xin đừng phóng sinh”, “xin đừng thả chim phóng sinh”, “phóng sanh như thế bằng mười sát sanh” hay “truyền thống chim phóng sanh giờ đây là một việc làm độc ác cần xóa bỏ”(!)…

Công đức phóng sanh

Trong một môi trường xã hội khá là vô cảm mà Phật Tử Việt Nam là cư dân, hiện tượng lợi dụng lòng từ bi (và xin lỗi, cả lòng tin mù quáng và sự tín ngưỡng hình thức!) của một thiểu số tín đồ Phật Giáo, những hoạt động thương mại “ăn theo” việc phóng sinh đã quá mức tồi tệ, trở thành một vấn nạn bức thiết khiến cộng đồng – không chỉ xã hội mà cả Phật Giáo – phải liên tục lên tiếng kêu cứu một cách thống thiết, thậm chí kêu gọi “Xin đừng phóng sanh!”…