
Tam Bảo là chuẩn đích cho phát triển Phật Giáo Việt Nam
Phát triển Phật Giáo Việt Nam cũng là phát triển văn hóa Việt Nam, mà phát triển văn hóa Việt Nam cũng là giúp cho phát triển Phật Giáo Việt Nam…
Phát triển Phật Giáo Việt Nam cũng là phát triển văn hóa Việt Nam, mà phát triển văn hóa Việt Nam cũng là giúp cho phát triển Phật Giáo Việt Nam…
Giáo lý cao siêu trong nhiều trường hợp trở thành trò lý luận viển vông. Không thể trao gươm Thái ất cho trẻ nhỏ đi đập hạt dẻ. Bất cứ viên đá cuội tầm thường nào cũng đều có hiệu quả rất đáng hài lòng hơn…
Trong kinh và luật có nói rằng các vị tu sĩ xuất gia và các vị cư sĩ tại gia tự nguyện tập sự xuất gia qua việc thọ Bát Quan Trai Giới cần tránh xa việc xem nghe ca hát và tự mình ca hát…
Thấy cái chết đó đẹp quá nhưng vì tài hèn sức mọn nên không đưa được vào tác phẩm lớn như bài thơ Kủa Từ Bi của anh Vũ Hoàng Chương. Tuy nhiên ngọn lửa thiêng này cũng được tôi ghi lại trong đoản khúc Việt Nam, Việt Nam…
…Vậy nên này Ananda, hãy tự mình là ngọn đèn cho chính mình (atta-dipà viharatha), hãy tự mình y tựa chính mình (attàsaranà), chớ y tựa một cái gì khác. Dùng Chánh Pháp làm ngọn đèn, dùng Chánh Pháp làm chỗ nương tựa, chớ nương tựa một cái gì khác…
Còn nơi nào có kiểu tổ chức phi lý khi mà mời đích danh, “cung nghinh” các quan chức tham gia tiến vào đạo tràng, chính quyền đi song song với Chư Tăng chức sắc và giáo phẩm giữa hai hàng Phật Tử cung kính chấp tay!…
Tuổi trẻ chúng ta cứ đổ thừa cho thời cuộc, do kinh tế thị trường, do công nghệ thông tin, do thế thời phải thế, rồi than buồn, than khổ, tại bên nọ, bởi bên kia… Còn lão, vẫn mãi nụ cười an tịnh trên môi, và mãi ngồi yên ngắm cuộc đời huyễn hoá…
Không một ngoại lực nào hóa giải nghiệp lực cho một cá thể nếu cá thể tự thân không tự chuyển hóa tư tưởng, nhân cách sống theo chiều hướng tích cực trong sáng và nhân hậu, đem lại lợi ích cho tha nhân…
Truyền thống Phật Giáo Việt Nam xa xưa, “áo nhật” màu lam các chú Sa-di thường mặc; “áo tràng” màu đà các Thầy xử dụng chấp tác, lao tác hoặc đi ra ngoài; “áo hậu” màu vàng và pháp y dùng để hành lễ. Như vậy ba y chỉ dùng cho lúc hành lễ…
Lễ Phật giả, kỉnh Phật chi đức
Niệm Phật giả, cảm Phật chi ân
Khán kinh giả, minh Phật chi lý
Toạ thiền giả, đăng Phật chi cảnh
Chứng ngộ giả, đắc Phật chi đạo…
Nhà thơ vào chùa thoải mái, không bị ngăn chặn cửa thu thẻ căn cước, khỏi phải rón rén bước đi vì kinh sợ đấng thần linh (…) đúng là chỗ an trú lý tưởng của các nhà thơ, khi họ cần một chỗ trú…
Mùa xuân nào lại có ở trong tôi, sự vận hành lưu xuất của nó như thế nào, phải chăng đó là mùa xuân Di Lặc mà lâu nay trong nhân gian đã được truyền tụng, đã được ca ngợi giữa cuộc tang điền thương hải nầy?…