Lễ Tháng Bảy cho những Oan Hồn phiêu bạt – HT. Thích Tuệ Sỹ

Mộng tranh hùng tranh bá, làm chúa làm vua, nay chinh Nam mai tảo Bắc. Nhưng rồi từng đêm suốt những canh dài, từng tiếng quốc kêu rủ rỉ, màu sương trăng lạnh phủ trên cánh hoa đào, giòng máu oan thiên hận sự bất thành nhuộm đỏ đầu cây ngọn cỏ…

Chúng sanh hỏi Phật

… Định luật vô thường không từ chối một ai, kể cả Thế Tôn. Ta cũng từng vùi mình trong ngũ dục thế gian, cũng lăn lộn trong cạm bẫy cuộc đời nhưng ta biết thoát ra khổ đau vươn tới chân hạnh phúc. Thế Tôn làm được, chúng sanh cũng sẽ làm được, vì ai cũng được tạo từ ngũ uẩn, đều có thân và tâm.

Phóng Sanh hay đừng Phóng Sanh?

Và chúng ta đặt lại vấn đề: Vì những tệ nạn như vậy, chúng ta sẽ tự bãi bỏ thiện pháp phóng sanh? Tôi và hẳn phần đông người Phật Tử cũng không nghĩ như vậy. Bởi chúng ta thấy biết lợi ích, công đức và tính nhân bản của việc phóng sinh. Ác nổi, những người lên tiếng kêu gọi “xin đừng phóng sinh”, “xin đừng thả chim phóng sinh”, “phóng sanh như thế bằng mười sát sanh” hay “truyền thống chim phóng sanh giờ đây là một việc làm độc ác cần xóa bỏ”(!)…

Công đức phóng sanh

Trong một môi trường xã hội khá là vô cảm mà Phật Tử Việt Nam là cư dân, hiện tượng lợi dụng lòng từ bi (và xin lỗi, cả lòng tin mù quáng và sự tín ngưỡng hình thức!) của một thiểu số tín đồ Phật Giáo, những hoạt động thương mại “ăn theo” việc phóng sinh đã quá mức tồi tệ, trở thành một vấn nạn bức thiết khiến cộng đồng – không chỉ xã hội mà cả Phật Giáo – phải liên tục lên tiếng kêu cứu một cách thống thiết, thậm chí kêu gọi “Xin đừng phóng sanh!”…